Ở Đồn Công An Ăn Dưa, Được Cưng Chiều Hết Mực

Chương 62: Chương 62

Sau khi thu dọn mọi thứ xong, anh mới đi đến cửa phòng làm việc của Thu Sanh, gõ cửa, “Thu Sanh, em đâu rồi?”

Thu Sanh đứng dậy mở cửa, “Anh về rồi à?”

“Tiểu Đồng đâu?”

“Ngủ rồi.”

Anh Chung Cẩn nhíu mày, “Sao giờ này đã ngủ? Tối lại không ngủ được.”

“Chắc là chơi mệt, chiều nay đi công viên giải trí trẻ em.”

Nghĩ đến chuyên môn của anh Chung Cẩn là điều tra, còn biết phân tích biểu cảm của người khác, Thu Sanh có chút chột dạ, nói một câu “Em còn muốn làm việc”, rồi giữ cửa đóng sầm lại.

Ăn tối xong, anh Chung Cẩn ngồi trên sofa xem tin tức thời sự, Tiểu Đồng đạp xe ba bánh đến tìm anh.

Con bé vịn tay lái xe ba bánh, đặt đôi chân béo tròn xỏ tất năm ngón màu cầu vồng lên đầu gối anh Chung Cẩn, “Ba ơi, chơi đi.”

Anh Chung Cẩn mắt vẫn dán vào TV, “Chơi gì?”

“Cưỡi ngựa lớn.”

“Cái gì là cưỡi ngựa lớn?”

Thu Sanh đang cuộn tròn trên chiếc sofa đơn xem tạp chí thời trang, nghe thấy cuộc đối thoại của hai ba con, tai cô giật giật, không đợi Tiểu Đồng nói, Thu Sanh lập tức nói tiếp,

“Cưỡi ngựa lớn là ba quỳ rạp xuống đất, con ngồi trên lưng ba, ba cõng con đi vòng quanh phòng.”

Chung Cẩn rời mắt khỏi TV, nhíu mày nhìn cô nhóc béo tròn đang vẻ mặt mong đợi,

“Con nặng bao nhiêu tự con không biết à? Ba cõng con, lưng có bỏ đi không?”

Thu Sanh sợ con bé lại nói ra lời gì khác, vội vàng nói, “Tiểu Đồng, đi lấy truyện đến đây, bảo ba đọc truyện cho con nghe.”

Cô nhóc lại đạp chiếc xe ba bánh kéo theo một đống thú bông đi rồi, lát sau, từ trong phòng lao ra, ném một quyển truyện bìa cứng vào người Chung Cẩn.

Chung Cẩn bế con bé lên đặt lên đầu gối, “Lần trước kể đến đâu rồi?”

Tiểu Đồng dựa vào ngực Chung Cẩn, chớp chớp mắt, “Con không biết ạ.”

Chung Cẩn lật đến trang có kẹp sách, “Ừ, kể đến đây rồi, truyện này tên là, 《Ai là kẻ ngốc nhất》.”

Đêm trước Quốc khánh, Cục Công An Thành Phố Hải Sơn tổ chức hội nghị an toàn, tổng cộng kéo dài ba ngày.

Buổi sáng, Chung Cẩn đứng trước gương mặc quân phục, bên ngoài chiếc áo sơ mi xanh lam là chiếc cà vạt xanh đen.

Thu Sanh nghe nói hôm nay lại phải một mình trông con, cảm thấy trời sắp sập đến nơi.

Chung Cẩn lấy chiếc áo khoác quân phục từ tủ quần áo mặc vào, đi đến trước mặt Thu Sanh, giọng điệu đột nhiên trở nên rất dịu dàng, như một người anh trai tâm lý,

“Anh biết trông con rất vất vả, em xem, hay là...”

Thu Sanh khoanh tay dựa vào khung cửa, trợn mắt nhìn anh, “Em sẽ không từ bỏ quyền nuôi con, anh đừng có mơ.”

Giọng Chung Cẩn trong một giây trở nên lạnh lùng, “Anh đi đây.”

Hoạt động giải trí đầu tiên mỗi buổi sáng của Tiểu Đồng là xem hết thời lượng phim hoạt hình trong ngày.

Lúc này, bé ngoan ngoãn ngồi trên chiếc sofa nhỏ của mình, bên cạnh bày sữa chua và kẹo cầu vồng, mắt to tròn chăm chú dán vào TV, sợ bỏ lỡ bất kỳ một khung hình nào.

Lớp thịt má phúng phính của bé cũng theo diễn biến mà nhăn lại hoặc giãn ra, mê mẩn đến mức hận không thể đôi mắt rơi vào màn hình.

Nếu để bé xem TV cả ngày, chắc chắn con bé sẽ luôn ở trạng thái bé ngoan, tuyệt đối sẽ không vì chán mà biến thành cô nhóc nghịch ngợm.

Ý nghĩ xấu xa này thoáng qua trong đầu Thu Sanh.

Nhưng ngay lập tức bị một ý nghĩ lý trí khác đè xuống, “Tuyệt đối không được, Chung Cẩn vất vả lắm mới tạo được quy tắc cho con, tuyệt đối không thể phá hỏng.”

Trong lúc Tiểu Đồng xem phim hoạt hình, Thu Sanh nằm thẳng cẳng trên sofa, nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm.

Cô muốn tận dụng nửa giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi này để dưỡng sức, lát nữa phải bắt đầu nhiệm vụ trông con đặc chủng.

Đồng hồ đếm ngược nửa giờ trên bàn trà vang lên, Tiểu Đồng lập tức đứng dậy tắt TV.

Thu Sanh lặng lẽ hé mắt liếc nhìn Tiểu Đồng, phát hiện bé cũng đang nhìn mình, cô lập tức nhắm mắt lại.

Nhưng đã muộn, cô nhóc đã phát hiện ra mẹ thật ra vẫn còn thức.

Cô nhóc béo chạy đến bên cạnh cô, đứng sát sofa, đưa tay thử hơi thở của Thu Sanh, rồi véo mũi cô, sau đó còn kéo mí mắt cô lên, ghé đầu vào xem.

“Hi hi, mẹ giả vờ ngủ.”

Thu Sanh bất đắc dĩ mở mắt, “Bé cưng ơi, mình chơi trò bác sĩ được không? Mẹ nằm đây làm bệnh nhân, con làm bác sĩ nhé?”

“Vâng vâng.”

Cô nhóc vui vẻ chạy về phía góc đồ chơi của mình, từ trong rương nhảy ra bộ đồ chơi bác sĩ, đeo chiếc kính không tròng, quàng ống nghe lên cổ, rồi mặc vào một chiếc áo blouse trắng nhỏ xíu.

Tiểu Đồng một tay đút túi áo blouse trắng, tay kia xách theo một chiếc hộp thuốc, ưỡn ngực, rất oai phong đi đến bên sofa.

“Chỗ nào không khỏe?” Bé đặt hộp thuốc xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai Thu Sanh.

Thu Sanh nhắm mắt nói, “Bác sĩ ơi, mắt tôi không mở ra được.”

Tiểu Đồng vẫn im lặng, cũng không có động tĩnh gì khác.

Thu Sanh cảm thấy kỳ lạ, hé mắt nhìn trộm, muốn xem con bé đang làm gì. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt to đen trắng rõ ràng đang không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.

Tiểu Đồng cười hắc hắc, “Bây giờ mắt mở ra được rồi chứ?”

Thu Sanh, “…… Ừ, mở được rồi.” Con nít đi nhà trẻ, thật là khó lừa.

Tiểu Đồng chu cái cằm hai ngấn thịt, từ trong hộp thuốc lấy ra ống tiêm, cắm chiếc kim tiêm silicon mềm mại vào cánh tay Thu Sanh,

“Con tiêm cho mẹ một mũi nữa là mẹ khỏe ngay.”

Tiêm xong, cô nhóc lại quỳ xuống trước bàn trà, lục lọi trong ngăn kéo đồ ăn vặt tìm ra một hộp kẹo cầu vồng, nhờ Thu Sanh mở ra.

Con bé dùng tay nhỏ nhón hai viên kẹo cầu vồng, dùng túi thuốc silicon gói lại, đưa cho Thu Sanh, “Thuốc của mẹ nhớ ăn nha, thuốc không đắng đâu, ngọt lắm.”

Dặn dò xong lời thầy thuốc, tự mình móc ra một nắm kẹo nhét vào miệng.

Thu Sanh dựa vào gối ôm, có chút buồn cười, “Bác sĩ tự mình cũng phải uống thuốc à?”

Cô nhóc nói rất có lý, “Bác sĩ cũng sẽ bị bệnh mà.”

Sau đó xách theo chiếc hộp thuốc nhỏ của mình, vẻ mặt lạnh lùng đi mất.

Chơi trò bệnh nhân nằm một lúc, Tiểu Đồng phát hiện mẹ thật ra đang lười biếng, bé lại đây kéo tay Thu Sanh, muốn kéo cô từ trên sofa xuống.

Thu Sanh giả chết nằm im, Tiểu Đồng liền dùng chiêu đối phó với Chung Cẩn, bịt mũi chị, không cho cô thở.

Cuối cùng Thu Sanh chỉ có thể ngồi dậy từ trên sofa.

Lại chơi với bé một lúc trò chơi khác, cô nhóc cảm thấy chán, bé mặt đối mặt dựa vào vai Thu Sanh, vùi mặt vào mái tóc dài thơm tho của cô, dùng tay nắm lấy hai tai mẹ, chân nhỏ nhón lên, đầu ngón chân tròn xoe chạm vào nhau rồi lại tách ra.

Thu Sanh liếc nhìn thời gian, cách giờ ăn trưa không còn bao lâu, chưa đến một tiếng.

Cô chu cái miệng bị con bé véo bẹp nói, “Mẹ đưa con ra ngoài chơi nhé, đi trung tâm thương mại ăn gì đó.”

“Dạ!” Con bé lập tức giơ tay hô to.

Thu Sanh đi vào phòng thay đồ thay quần áo, nghĩ ngợi một chút, vẫn là cầm một chiếc kính râm nhét vào túi xách.

Ngày mai là Tết Trung Thu, Cục Văn hóa và Du lịch thành phố Hải Sơn ở khu phố cổ mở một khu chợ, ban ngày chợ có đủ loại mỹ thực và đồ chơi nhỏ, còn có nghệ sĩ đường phố biểu diễn, buổi tối có triển lãm đèn lồng và trò chơi đoán đèn.

Thu Sanh trước kia đặc biệt thích xem náo nhiệt, mấy năm nay không thích ra ngoài nên không để ý đến những thứ này.

Chuyện ở khu phố cổ có chợ, vẫn là bác tài taxi nói cho hai mẹ con.

Tiểu Đồng vừa nghe nói có phố ẩm thực, mắt to bỗng chốc sáng rực lên, quay đầu nói với Thu Sanh, “Mẹ ơi, con muốn đi.”

Thu Sanh có thể dự cảm được ở đó sẽ rất đông người, nhưng lại nghĩ dù sao cũng đã ra ngoài, con bé muốn đi thì cứ đi thôi.

Xe taxi dừng ở đầu phố ẩm thực, bác tài chỉ đường cho hai mẹ con, “Cứ đi thẳng vào con phố này, đi đến cuối là tới.”

Thu Sanh lấy kính râm trong túi ra đeo vào, ôm Tiểu Đồng đi một đoạn đường, sức lực dần dần không chống đỡ nổi, cô lại đặt bé xuống đất, nắm tay con đi vào trong.

Mới đi đến cổng một ngôi đền cổ kính treo đầy đèn lồng, đã có thể thấy dòng người chen chúc xô đẩy trên con phố chính, người đông nghịt như những con nòng nọc nhỏ.

Thu Sanh có chút chùn bước.

Đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy cô đã thấy sợ hãi theo bản năng, hơn nữa cô còn đang nắm một đứa bé béo, ôm thì ôm không nổi, nắm tay đi lại sợ bé bị người ta dẫm phải.

“Mẹ ơi, con muốn ăn cái kia.” Tiểu Đồng chỉ vào một cửa hàng bán kẹo hồ lô.

Ông chủ cửa hàng dùng rơm rạ làm một tấm biển quảng cáo rất lớn, cắm đầy các loại kẹo hồ lô nhựa lên trên, bày ở cửa tiệm để mời chào khách hàng.

Chiêu này dường như đặc biệt hiệu quả, cửa hàng kẹo hồ lô xếp một hàng dài người mua.

Thu Sanh nắm tay Tiểu Đồng đi qua, đứng ở cuối hàng xếp hàng.

Vì xung quanh quá nhiều người, Thu Sanh luôn có cảm giác ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào mặt mình, cô có chút hối hận hôm nay chỉ đeo kính râm, đáng lẽ nên mang cả khẩu trang.

Co cố gắng chịu đựng áp lực đi theo dòng người chậm rãi tiến về phía trước, bên cạnh một người đàn ông ôm con hình như bị người đẩy trúng, lùi về phía sau hai bước suýt chút nữa dẫm vào Tiểu Đồng.

Thu Sanh vội vàng bế Tiểu Đồng lên, sau đó cứ ôm bé mãi, cho đến khi mua được kẹo hồ lô, tìm một chỗ vắng vẻ hơn một chút, Thu Sanh mới dám đặt con bé xuống.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Chung Cẩn, muốn hỏi xem anh đã họp xong chưa. Chung Cẩn có lẽ vẫn còn đang họp, điện thoại không ai nghe máy.

Thu Sanh bỏ điện thoại lại vào túi, thương lượng với Tiểu Đồng, “Bé cưng ơi, hôm nay mình không vào trong đó nhé, đợi hôm sau ba nghỉ mình cùng nhau đến chơi được không?”

Tiểu Đồng hai tay cầm que kẹo hồ lô, miệng không với tới viên kẹo trên cùng, liền bắt đầu gặm từ giữa, gặm đến môi đỏ rực sáng bóng.

Con bé liếm liếm đôi môi ngọt ngào, hỏi, “Mẹ ơi, có phải mẹ ôm con không nổi không? Con có thể tự đi mà.”

Nhìn ra được con bé vẫn rất muốn chơi.

Thu Sanh liếc nhìn phía trước, người đông nghịt không thấy đâu là cuối, cô thật sự không đủ tự tin một mình dẫn con vào đó.

Thầm nghĩ dù Chung Cẩn không ở đây, nếu dì Lương ở thì tốt rồi.

“Bé cưng ơi, người đông quá, mẹ sợ con xảy ra chuyện gì. Hôm nay mình không chơi nữa, đợi ba nghỉ, mình nhất định đến được không?” Cô lại lần nữa thương lượng với Tiểu Đồng.

Tiểu Đồng chớp mắt to, tò mò nhìn xung quanh về phía con phố một lát, con bé nhìn thấy bên trong có bán đá bào, còn có cửa hàng bánh quai vạc đường.

Nuốt nước miếng, bé vẫn nắm tay Thu Sanh, “Vâng, vậy mình về đi. Mẹ ơi, mẹ không cần ôm con, con tự đi được mà.”

“Ngoan nào con, mẹ đưa con đi ăn McDonald’s.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận