Ngũ Hành Của Ta Thiếu Em - Tây Tử Tự
Chương 82: Thiên tai
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Chu Gia Ngư vẫn cảm thấy sốc khi nghe những gì người dân thị trấn nói về Xà Sơn.
Người dân ở đây có vẻ có quan hệ khá tốt với giá tộc họ Từ ở trên núi, nhắc tới chuyện xảy ra trên núi liền mang vẻ mặt đầy tiếc nuối.
"Đêm hôm kia, mọi người trong thị trấn đều nghe thấy một tiếng vang lớn." Người nói là dì chủ nhà nghỉ, bà mặc một chiếc áo khoác bông dày cộm thở dài: "Sau đó khói đen bắt đầu bốc lên trên bầu trời. Vì thời điểm đó trời đã khuya nên không ai để ý. Khi họ phát hiện ra thì trời đã gần sáng..."
"Lửa đã dập tắt chưa ạ?" Lâm Giác hỏi.
"Chắc là rồi, lúc trước còn thấy ánh lửa, hiện tại không nhìn thấy. Xà Sơn cách nơi này là đường núi gập ghềnh, cho dù có hỏa hoạn, lính cứu hỏa cũng không thể đi lên được trong thời gian ngắn" Bác gái thở dài "Hiện tại trên đó như thế nào không ai biết.."
Bà vừa nói vừa lắc đầu , "Đã có vài người họ Từ xuống rồi nhưng họ đều đang ở bệnh viện. Hầu hết đều bất tỉnh nên không thể hỏi rõ tình hình"
Lâm Giác hỏi thêm một số tin tức, cuối cùng cảm ơn dì, họ vội vã đến bệnh viện trong thị trấn.
Thị trấn nhỏ này nằm sâu trong núi, cơ sở y tế không tiên tiến, chỉ có thể chữa trị những bệnh cơ bản nhất. Sau khi đến bệnh viện, họ nhìn thấy những người nhà họ Từ từ trên núi xuống như bác gái đã nói, phần lớn những người này đều còn khá trẻ, người lớn nhất nhìn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi. Họ đang nằm trên giường bệnh, tất cả đều hôn mê.
"Bác sĩ nói là do hít phải khói độc." Lâm Giác hỏi thăm tình hình của những người này với tư cách là người thân trước khi bước vào.
Cô nói: "Chúng ta không phải là những người duy nhất tới đây. Tôi nghe bác sĩ nói rằng có vài nhóm người đã đến trước chúng ta."
"Ừ" Lâm trục Thủy nói:" những người tới trước cũng cách chúng ta không lâu, chắc bọn họ đã lên núi"
Anh kiểm tra các thành viên nhà họ Từ để chắc chắn rằng bọn họ hôn mê do hít phải khói độc chứ không phải do những nguyên nhân đặc thù khác
"Chúng ta cũng đi thôi." Lâm Giác nói : "Mau đến đó càng sớm càng tốt. Dù sao, không phải ai đến đây cũng mang ý tốt"
Kỹ năng điều khiển người giấy của họ Từ ở trong nghề bọn họ là nổi tiếng nhất, lúc trước bọn họ có thực lực mạnh mẽ nên cũng không có ai dám có ý xấu gì, nhưng lúc này bọn họ gặp phải thảm cảnh như vậy, khó tránh khỏi có người sẽ mang tâm tư xấu xa uy hiếp bọn họ.
"Được." Lâm Trục Thủy đồng ý.
Vì vậy bọn họ lập tức quyết định không hề chần chờ mà đi bộ lên núi. Cũng may lúc này nhiệt độ không quá thấp, tuy rằng vẫn có tuyết rơi nhưng cũng không gây cản trở quá nhiều đối với việc đi lại.
Cả nhóm vội vã chuẩn bị xong liền xuất phát lên Xà Sơn.
Khói đen cuồn cuộn trở thành đích đến, dọc đường đi, người giấy nhỏ rúc vào trong ngực Chu Gia Ngư khóc nức nở khiến cậu cảm thấy rất đau lòng nhưng không biết làm sao để an ủi.
Đường núi rất khó đi nhưng bọn họ không dám giảm tốc độ vì ven đường đã xuất hiện dấu chân của người khác, hiển nhiên là đã có người lên Xà Sơn trước họ
Chu Gia Ngư trong lòng cầu nguyện, hy vọng trên Xà Sơn còn có người sống sót.
Họ khởi hành vào buổi sáng và cuối cùng cũng đến đích khi trời tối dần vào buổi chiều.
Khi đi đến cuối con đường núi quanh co và nhìn thấy nơi mình từng ở đã biến thành đống đổ nát, Chu Gia Ngư dừng lại hít một hơi.
Thẩm Nhất Cùng và Thẩm Nhị Bạch đã từng đến đây trước đây, cả hai đều tỏ ra khó chịu, không đành lòng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
"Làm sao chuyện này có thể xảy ra?" Thẩm Nhất Cùng ngơ ngác nói :"Người giấy của bọn họ không phải là không thể cháy sao, tại sao lại..."
Ngôi nhà giấy lẽ ra có thể dễ dàng chống chọi với lửa đã biến thành tro đen, tuyết trắng rơi xuống trộn lẫn với tro, tạo thành một màu lốm đốm khiến tâm họ lạnh đi.
Điều duy nhất khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn là không nhìn thấy bất kì thi thể nào của người nhà họ Từ trong đống tro tàn.
"Bởi vì không nhìn thấy nên họ hẳn là còn sống" Lâm Giác vẻ mặt phức tạp, quay đầu nhìn về phía Chu Gia Ngư nói: "bình nhỏ, hỏi Tiểu Chỉ xem nó có tìm được manh mối gì không."
Cậu bế người giấy nhỏ trong lòng ra, nó co rúm người lại không ngừng nức nở trông rất đau khổ.
"Tiểu Chỉ" Chu Gia Ngư sờ đầu nó, an ủi: "Tiểu Chỉ, con có thể cảm nhận được những người khác ở đâu không?"
Tiều Chỉ thấp giọng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không còn nữa, không còn nữa." Câu này dường như đã lặp đi lặp lại từ khi đến Xà Sơn, Chu Gia Ngư mở miệng định nói thêm điều gì, nhưng Lâm Trục Thủy đã nhẹ nhàng cắt ngang.
"Đi xem thử Tổ Thụ một chút." Lâm Trục Thủy nói : "người họ Từ dù có hi sinh tính mạng cũng sẽ bảo vệ Tổ Thụ."
Đây là sự thật, Chu Gia Ngư gật đầu.
"Các cậu ở lại kiếm thử xem còn có người nào không, tôi cùng Gia Ngư tới đó nhìn thử xem sao" Lâm trục Thủy chỉ huy "Bên đó là khu cấm của họ Từ, người bình thường nhất định không được đi vào, các cậu kiểm tra xung quanh thử xem có phát hiện được cái gì "
Lâm Giác gật đầu nói:" Đi đi, nhớ chú ý an toàn"
Anh dẫn cậu đi về hướng Tổ Thụ, lúc trước Từ lão dẫn bọn họ đến Tổ Thụ bằng cách nhờ người giấy kéo xe trượt tuyết, bây giờ không còn người giấy, Lâm Trục Thủy ở bên rìa khu rừng tìm mấy khúc cây khô, sau đó lấy ra vài tờ giấy xếp chúng thành hình con hạc.
Con hạc giấy vỗ cánh bay lên sau đó bay xuống nhấc khúc cây lên, hai người bọn họ ngồi trên khúc cây cũng được nhấc lên theo.
"Đi thôi." Lâm Trúc Thủy ra lệnh, hạc giấy lao ra, tốc độ nhanh đến mức Chu Gia Ngư phải cúi người ôm lấy khúc gỗ bên dưới để tránh bị rớt xuống.
Lâm Trục Thủy ngồi ở phía sau, cả hai lao nhanh về phía Tổ Thụ.
Chu Gia Ngư không biết đã bay bao lâu, khi hai hạc giấy dừng lại, toàn bộ mặt của cậu đã bị đông cứng, phải hà hơi lên lòng bàn tay xoa xoa gò má.
Lâm Trục Thủy nhanh chóng kiểm tra tình hình xung quanh rồi cau mày : "Có người đã đến đây."
Chu Gia Ngư nói: "Có người đi vào?"
Lâm Trục Thủy không trả lời mà chỉ đi về phía trước.
Chẳng bao lâu, cả hai đã đến hang động có Tổ Thụ nơi Từ lão đã đưa họ đi một năm trước. Vừa tới cửa, Chu Gia Ngư hít một hơi khí lạnh, bởi vì cánh cửa sắt khổng lồ vốn đứng ở cửa hang thực sự đã bị phá hủy. Cánh cửa dường như bị thứ gì đó ép mở ra, để lộ một cái lỗ bất thường đủ lớn cho hai người đi qua.
Tiểu Chỉ nhảy ra khỏi vòng tay của Chu Gia Ngư, lao thẳng về phía cửa.
" Tiểu Chỉ" Chu Gia Ngư không bắt được nó , bất đắc dĩ nhìn nó chạy với tốc độ cực nhanh về phía trước, bèn đuổi theo, đi vào trong cửa sắt.
Sau cánh cổng sắt là những đường hầm ngoằn ngoèo, Chu Gia Ngư nhớ tới Từ lão từng nói, những đường hầm này là biện pháp để bảo vệ Tổ Thụ, nếu đi sai đường sẽ không bao giờ có thể thoát ra được. Nhưng tốc độ của người giấy nhỏ quá nhanh, trong nháy mắt, Chu Gia Ngư đã mất dấu nó.
"Tiểu Chỉ!!" Chu Gia Ngư lo lắng gọi tên nó, thanh âm vang vọng trong đường hầm.
Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, giọng nói của Lâm Trục Thủy vang lên: "Chu Gia Ngư."
" Tiên sinh, Tiểu Chỉ chạy mất rồi" Chu Gia Ngư lo lắng nói:" Có khi nào nó sẽ bị lạc đường không?"
Lâm Trục Thủy trấn an cậu :"Sẽ không, Tiểu Chỉ là con của Tổ Thụ, trời sinh có cảm ứng với nó, sẽ không bị lạc đường"
Anh nắm lấy tay cậu dắt đi" Đi theo tôi"
Chu Gia Ngư cảm thấy nhẹ nhõm.
Lâm Trục Thủy dẫn Chu Gia Ngư đi về phía trước, dọc đường Chu Gia Ngư không thấy có gì kì lạ, không có thành viên trong tộc họ Từ cũng không có người ngoài, trong đường hầm cực kỳ yên tĩnh, bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.
Cảnh tượng ở trong này đều giống nhau, khắp nơi đều là lối rẽ, nếu không quen nhất định sẽ bị lạc. Nhưng Chu Gia Ngư cực kì tin tưởng tiên sinh của mình. Tay cậu được anh nắm, đi theo bước chân của anh đi đúng hướng.
Khoảng mười phút sau, một tảng đá to nhìn khá quen thuộc lọt vào mắt Chu Gia Ngư, cậu nhớ tới tảng đá này, hình như chỉ cần đi vòng quanh nó là có thể nhìn thấy Tổ Thụ mọc trong hố lớn.
"Tiểu Chỉ!!" Chu Gia Ngư lại gọi người giấy nhỏ.
Tuy nhiên, khi cậu chậm rãi đi vòng qua tảng đá khổng lồ và đến rìa vách đá nơi được cho là Tổ Thụ mọc lên, cảnh tượng trước mặt khiến Chu Gia Ngư choáng váng.
Chỉ thấy cái hố sâu lẽ ra là nơi Tổ Thụ mọc lên giờ đã trống rỗng, cái cây cao chót vót đã biến mất, xung quanh không còn dấu vết gì liên quan đến nó.
"Tổ Thụ mất rồi??" Chu Gia Ngư nghi hoặc, vội vàng chạy đến mép vách đá nhìn xuống.
Dưới vách đá vẫn tối tăm, rất khó nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra bên trong, nhưng điều duy nhất chắc chắn là Tổ Thụ khổng lồ, huyết mạch của nhà họ Từ đã mất tích.
Chu Gia Ngư ngơ ngác đứng đó, nhất thời không hiểu được cảnh tượng trước mắt.
Lâm Trục Thuỷ cũng đi đến bên cạnh Chu Gia Ngư, nhưng anh dường như không tập trung vào phía dưới vách đá, thay vào đó anh hơi nghiêng đầu, hai mày nhăn lại.
" Từ Kinh Hỏa" Lâm Trục Thủy đột nhiên lên tiếng
Chu Gia Ngư nghe thấy cái tên này, nhìn về hướng Lâm Trúc Thủy đang đối mặt, quả nhiên nhìn thấy một bóng người từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.
"Đã lâu không gặp." Từ Kinh Hỏa thanh âm khàn khàn, hắn đứng ngược sáng, khiến người ta khó nhìn thấy dung mạo của hắn.
Chu Gia Ngư gay gắt hỏi : "Từ Kinh Hỏa, cậu làm tất cả những chuyện này sao? Cậu giấu Tổ Thụ đi đâu rồi? Tiểu Chỉ đâu?!" Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy tức giận như vậy đối với một người, thậm chí cậu còn ước gì mình có thể xắn tay áo lên và đánh cậu ta một trận.
Từ Kinh Hỏa nghe vậy lại cười to ra tiếng, chỉ là tiếng cười so với khóc còn khó nghe hơn, cậu ta nói : "Từ Kinh Hỏa tôi sinh là người của Từ gia , chết làm quỷ của Từ gia, không bao giờ làm việc có lỗi với gia tộc này".
Lâm Trục Thủy nói: "Tôi tin cậu."
Chu Gia Ngư không ngờ Lâm Trục Thủy sẽ nói ra lời này, cậu vừa định hỏi một câu, liền nghe thấy anh nói tiếp: "Nếu phản bội họ Từ, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội sống lại lần nữa."
Thì ra là vậy, Chu Gia Ngư mơ hồ nhớ tới Lâm Trục Thủy đã từng nói lời này, nhưng cậu suýt chút nữa đã quên mất.
Ngay lúc mấy người đang nói gì đó, Tiểu Chỉ vừa chạy đi đâu đó đã xuất hiện ở phía sau Từ Kinh Hỏa, nó ôm lấy chân cậu ta khóc nức nở, giống như một đứa trẻ bị ăn hiếp.
"Tiểu Chỉ" Chu Gia Ngư lo lắng gọi nó.
Từ Kinh Hỏa nghe thấy Chu Gia Ngư gọi, liền đưa tay xoa đầu Tiểu Chỉ, giọng nói ôn nhu nói: "Đi đi."
Người giấy nhỏ không hề chuyển động.
"Đi đi." Từ Kinh Hỏa nói: "Tổ Thụ đã không còn, cha ngươi chỉ còn lại cành cây duy nhất, đủ để nuôi ngươi đến khi ngươi lớn lên..."
Tiểu Chỉ nghe được Từ Kinh Hỏa nói, lại mở miệng khóc mấy lần, cuối cùng chậm rãi đi về phía Chu Gia Ngư.
Chu Gia Ngư nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nó, ôm chặt vào lòng, an ủi nói không sao đâu.
"Từ gia không còn nữa." Từ Kinh Hỏa nói : "Tôi đã sớm biết ngày này sẽ tới."
Ánh mắt anh ta như nhìn vào vực sâu không đáy, "Nhưng số mệnh là như vậy, anh biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn nó xảy ra."
Anh ta mỉm cười nói: "Con người mà muốn đấu lại ông trời ư, thật là nực cười".
Lâm Trục Thủy nhíu mày : "Từ Kinh Hỏa, cậu đã thấy cái gì ?"
Từ Kinh Hỏa hỏi : "Ngài Lâm, có phải anh đã tính được kiếp nạn này của Từ thị không?"
Lâm Trục Thủy lắc đầu.
Cậu ta lại nói: "Anh không tính ra được chuyện này sẽ xảy ra"
Từ Kinh Hỏa nói : "Nhưng tôi biết chuyện sẽ xảy ra từ rất lâu rồi. Tôi đã nói với Từ lão, ông ấy biết nhưng lại quyết định đưa ra một lựa chọn sai lầm"
Cậu ta gào lên :"Cho dù Tổ Thụ có quan trọng nhưng nó cũng chỉ là một cái cây, mất thì mất đi... cho dù họ Từ không thể điều khiển giấy thì sao? Nếu như không có giấy thì họ không muốn sống nữa sao?"
Vai của cậu ta run rẩy kịch liệt, có thể thấy được cảm xúc của cậu ta cực kì kích động.
"Lửa từ đâu ra?" Lâm Trục Thủy hỏi.
Từ Kinh Hỏa nói :"Trời giáng lửa thiêu toàn bộ Tổ Thụ"
Cậu ta khàn giọng nói :"Từ gia có thể lựa chọn rời đi, nhưng bọn họ lại không làm vậy, bọn họ muốn bảo vệ cái cây này, nhưng cuối cùng lại chết ở chỗ này."
Cậu ta nói xong lời này, hình như lại suy nghĩ ra cái gì đó :"Đúng vậy, đây là ý trời, là Thiên Đạo, cũng khó trách không ai tính ra được".
Nhưng số phận không ai biết này lại được Từ Kinh Hỏa tính ra.
Chu Gia Ngư nghe hai người nói chuyện, cảm thấy trong đó ẩn giấu quá nhiều thông tin, trong lúc nhất thời khiến đầu óc cậu có chút mơ hồ khó hiểu.
Lâm Trục Thủy thở dài nói :"Từ Kinh Hỏa, đối với một số gia tộc, nếu mất gốc thì mất tất cả. Nhà họ Từ đã khống chế giấy mấy trăm năm, giấy là gốc."
Anh chỉ vào Tiểu Chỉ đang nằm bất động trong tay Chu Gia Ngư :"Nếu cậu thấy người giấy ở trước mặt cậu hóa thành tro bụi thì cậu sẽ như thế nào?" .
Từ Kinh Hỏa sững lại một lúc, môi khẽ mấp máy: "Tôi nghĩ sai sao?"
Cậu nhìn người giấy nhỏ lại nhìn vực sâu trước mắt, hơi thở bắt đầu trở nên cực kì suy yếu giống như đã bị đả kích nặng nề, thậm chí khiến cậu ra mất đi dục vọng sống sót.
"Lửa từ trời mà đến, rơi xuống Tổ Thụ, đốt Từ thị" Từ Kinh Hỏa nói :"Nhân họa có thể tránh, thiên tai khó tránh cũng có thể tìm cách vượt qua, cơ thể giao nhân, khế ước âm linh lại khó tránh khỏi.."
Lâm Trục Thủy nhíu mày :"Cho dù điều cậu làm là vì Từ thị nhưng trên tay cậu cũng đã dính quá nhiều mạng người".
"Tôi biết" Từ Kinh Hỏa nói : "Điều nên làm tôi đã làm, điều không nên tôi cũng đã làm, nói gì cũng vô nghĩa"
Nói xong câu đó cậu ta lấy ra một cái túi trong suốt, Chu Gia Ngư thấy trong đó đều là tro tàn màu đen giống như giấy sau khi bị lửa thiêu cháy.
"Tôi cũng có người giấy của riêng tôi" Từ Kinh Hỏa nói : "Bọn họ đã đi theo tôi 26 năm"
Cậu ta chậm rãi cong eo, ấn chặt chiếc túi vào ngực : "Tôi cũng là người của nhà họ Từ, Lâm tiên sinh tôi có một chuyện muốn nhờ anh".
Lâm Trục Thủy:" Cậu nói đi".
Từ Kinh Hỏa nói :"Nể mặt Từ lão, xin hãy chăm sóc những thành viên còn lại của gia tộc, bọn họ còn trẻ còn có thể hòa nhập với thế giới".
"Cậu muốn đi đâu?" Lâm Trục Thủy hỏi.
Từ Kinh Hỏa không trả lời.
Lâm Trục Thủy dường như muốn nói gì đó, thì từ sâu trong đường hầm phát ra tiếng bước chân chạy, Chu Gia Ngư hướng phía cửa động nhìn qua thì thấy mấy người mặc quần áo tu sĩ xuất hiện, mấy người này thấy bọn họ ở trong động thì hết sức ngạc nhiên.
"Ngài Lâm" Người dẫn đầu râu trắng, tóc trắng, tay cầm phất trần, bước lên phía trước gọi.
"Trương đạo trưởng" Giọng Lâm Trục Thủy có chút lạnh lùng.
"Cậu hành động nhanh thật đấy." Người mà Lâm Trục Thủy gọi là Trương đạo trưởng chậm rãi bước vào, nhìn thấy Chu Gia Ngư : "Có phát hiện được gì không?"
Chu Gia Ngư quay đầu nhìn về phía Từ Kinh Hỏa mới phát hiện chỗ lúc nãy cậu ta đứng giờ đã trống không.
"Không." Lâm Trục Thủy gọi : "Đi thôi, Gia Ngư."
Chu Gia Ngư ừ một tiếng, đi theo Lâm Trục Thủy.
Đạo sĩ ánh mắt chuyển về phía Chu Gia Ngư, hắn nhìn thấy người giấy trong ngực cậu, ánh mắt nóng rực hỏi : "Ngài Lâm đã tìm được biện pháp khống chế giấy sao?" .
Lâm Trục Thủy chỉ vào vách đá phía sau anh.
Trương đạo nhân hỏi :"Ngài Lâm, ý cậu là sao?"
Lâm Trục Thủy nói :" Ông có thể nhảy xuống tìm nó".
Trương đạo nhân: "..." Nghe được lời này, sắc mặt ông ta vặn vẹo, hiển nhiên là hiểu rõ Lâm Trục Thủy đang cố ý giễu cợt ông ta.
"Ngài Lâm..." Trương đạo sĩ đang định nói gì đó, nhưng Lâm Trục Thủy đã dẫn Chu Gia Ngư ra ngoài, tuy rằng bất mãn nhưng ông ta cũng không dám đối đầu với anh, chỉ có thể tức giận ra lệnh các đệ tử kiểm tra xung quanh xem có tìm được manh mối nào về việc khống chế giấy của họ Từ không.
Chu Gia Ngư theo Lâm Trục Thủy ra khỏi hang động, hỏi :" Tiên sinh, để những người đó ở trong đó có ổn không?".
"Ừ." Lâm Trục Thủy nói : "Tổ Thụ đã không còn, cứ kệ bọn họ đi."
"Rốt cuộc họ muốn làm gì?" Chu Gia Ngư thắc mắc.
Lâm Trục Thủy giải thích :"Mỗi khi có một gia tộc lâu đời sụp đổ, sẽ có một số người như kền kền bay lượn trên bầu trời, muốn chia sẻ một phần thức ăn. Những người này mặc dù khiến người ta chán ghét nhưng đều không thể tránh khỏi."
Chu Gia Ngư hiểu ra, ấn tượng của cậu với những người bên trong đột nhiên trở nên cực kỳ xấu.
Sau khi Lâm Trục Thủy đưa Chu Gia Ngư ra khỏi hang, họ đi thẳng đến con sông nối với sông ngầm trong hang. Bên trong con sông sắp đông lại, Chu Gia Ngư thực sự đã nhìn thấy thi thể của người họ Từ.
Tất nhiên, số lượng xác chết này không nhiều, nhưng Chu Gia Ngư đã nhìn thấy Từ lão , người tộc trưởng đã đưa Tiểu Chỉ cho cậu.
Lúc thấy thi thể Từ lão , Tiểu Chỉ liền gào khóc, nó khóc trông cực kì thảm thiết, nước mắt từng giọt, từng giọt lớn rơi xuống đất. Sau khi rời khỏi tộc họ Từ, mặc dù đi theo Chu Gia Ngư nhưng nơi này vẫn là quê hương của nó.
Chu Gia Ngư vuốt lưng nó nhưng không nói gì, cậu biết lời an ủi lúc này cũng không có tác dụng.
Lâm Trục Thủy lấy ra một lá bùa, châm lửa rồi ném xuống sông. Khi lá bùa chạm vào nước, ngọn lửa không hề bị tắt mà trực tiếp thiêu cháy thi thể dưới đáy sông, đốt chúng thành tro. Chu Gia Ngư nhìn tro tàn không bị dòng nước cuốn trôi mà từ từ chìm xuống lòng sông.
Lâm Trục Thủy với vẻ mặt đầy trang trọng, chậm rãi cúi đầu về phía tro tàn trong sông.
"Đi thôi." Lâm Trục Thủy nói.
Chu Gia Ngư ừ một tiếng.
Trên đường trở về, Chu Gia Ngư hỏi Lâm Trục Thủy, Tổ Thụ lớn như vậy cho dù gặp phải hỏa hoạn cũng sẽ còn lại vài mảnh vụn chứ.
Lâm Trục Thủy nói khả năng rất nhỏ, bởi vì chỉ cần còn cành cây sót lại, nhất định sẽ còn một ít người giấy sống sót, nếu người giấy không còn, thì chắc chắn là Tổ Thụ đã không còn sót lại gì.
Cậu nghe xong liền sờ đầu người giấy nhỏ, tâm tình có chút phức tạp, cậu vẫn luôn cho rằng cành khô mà Từ lão đưa cho mình quá quý giá, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy có lẽ Từ lão đã đoán trước Từ thị sẽ gặp phải tai họa ngày hôm nay.
Chỉ là cậu vẫn không hiểu thiên tai mà Từ Kinh Hỏa nhắc tới là mang ý gì.
Hai người họ rời khỏi Tổ Thụ, về thôn Từ hội hợp với Lâm Giác và những người khác. Điều Chu Gia Ngư không ngờ tới là lúc này trên đỉnh núi có rất nhiều người, xem quần áo họ mặc thì hầu hết là người của các gia tộc phong thủy, thần sắc vội vàng như là mới tới.
Lâm Giác đang nói chuyện với ai đó, Chu Gia Ngư đi tới phát hiện bọn Từ Nhập Vọng cũng tới, Lâm Giác đang nói chuyện với sư phụ của Từ Nhập Vọng , Từ Giám.
" Về rồi đó à" Lâm Giác nhìn thấy bọn họ liền hỏi :"Có thuận lợi không?"
Lâm Trục Thủy lắc đầu.
Cô biết chắc chắn Tổ Thụ đã xảy ra chuyện, thở dài :"Sao chuyện này có thể xảy ra chứ..."
Tổ Thụ không còn nữa, Từ thị đã triệt để biến mất. Gia tộc này sẽ bị loại khỏi vòng phong thủy, mặc dù phương pháp điều khiển giấy vẫn được lưu truyền trong dân gian nhưng dòng chính thống biến mất là kết cục đã định. Lại qua vài năm nữa, chỉ sợ những người giấy thần kỳ đó chỉ còn là truyền thuyết với những thế hệ sau.
" Đi thôi, đi trấn trên xem mấy người trẻ tuổi kia" Lâm Trục Thủy nói.
" Được" Lâm Giác gật đầu.
Bọn họ đang chuẩn bị đi thì Từ Giám gọi :" Lâm tiên sinh"
Lâm Trục Thủy nhìn ông ta :"Có chuyện gì?"
Từ Giám nói :"Lâm tiên sinh, ta có chuyện muốn hỏi".
Lâm Trục Thủy đáp :"Ông nói đi".
Từ Giám hỏi :"Từ thị này rốt cuộc là bị thiên tai hay nhân họa?"
Lâm Trục Thủy:"Thiên tai".
Câu trả lời của anh khiến ông ngạc nhiên, Từ Giám không ngờ rằng Từ thị lại bị thiên tai xóa sổ :"Lâm tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết đó là loại thiên tai gì không?"
Lâm Trục Thủy hơi ngước mắt lên :"Tôi chỉ có thể đoán được một vài điều, có lẽ là lửa trời."
Nhưng bây giờ cho dù có là gì cũng không còn quan trọng nữa, dù sao bọn họ cũng không thể tìm ông trời để trả thù.
" Thì ra là vậy..." Từ Giám thở dài :"Thật đáng tiếc...."
Lâm Trục Thủy gật đầu với Từ Giám rồi định rời đi, chỉ là mấy người ở đây muốn dò hỏi vài thứ từ anh. Mới đầu chỉ có vài người có thân phận tương đối cao tìm thì anh còn miễn cưỡng trả lời có lệ, lúc sau một đám người vây lại, Lâm Trục Thủy liền làm mặt lạnh không đáp tiếng nào, mang đồ đệ xuống núi.
Lâm Giác cũng rất khó chịu, trên đường xuống núi không ngừng nhỏ giọng mắng họ ăn cơm của người chết cũng không sợ báo ứng.
Lâm Trục Thủy không đáp lời mà chỉ bảo cô liên lạc với bệnh viện bên ngoài, anh muốn chuyển những người còn lại của Từ thị đến nơi khác điều trị.
Lâm Giác bảo được nhưng lại có hơi lo lắng những người ở trên núi sẽ không đồng ý, dù sao thì đây là những người cuối cùng lưu giữ bí kíp của Từ thị.
" Tôi mà còn cần bọn họ đồng ý sao?" Lâm Trục Thủy cười lạnh , "để xem ai dám ngăn cản tôi"
----->>>
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Gia Ngư : Tiểu Chỉ ngoan, không buồn nữa nha *sờ sờ*.
Lâm Trục Thủy : tôi cũng không vui.
Chu Gia Ngư : Vậy để em sờ giúp ngài nhé?
Lâm Trục Thủy : Em giúp tôi sờ ở đâu ?
Mặt Chu Gia Ngư lập tức đỏ bừng.