Ngũ Hành Của Ta Thiếu Em - Tây Tử Tự
Chương 108: PN2 - Thẩm Nhất Cùng đi mạo hiểm (1)
Mỗi một đệ tử theo Lâm Trục Thuỷ mấy năm sau đều sẽ một mình ra ngoài du ngoạn.
Thẩm Mộ Tứ từng đi ra ngoài, Thẩm Triều Tam cùng Thẩm Nhị Bạch cũng từng đi ra ngoài, vì thế cũng chỉ còn lại mỗi Thẩm Nhất Cùng là chưa có trãi qua việc đó.
Lúc trước Thẩm Nhất Cùng cũng đi nhưng lại ngay thời điểm Lâm gia không ổn nhất , Chu Gia Ngư chết rồi đem chôn cốt, Lâm Trục Thủy một đầu tóc bạc cơ hồ đối với mọi việc xung quanh đều không có hứng thú.
Thẩm Nhất Cùng chính là dưới tình huống như vậy rời khỏi Lâm gia, hắn chịu không nổi loại không khí trầm trọng làm người hít thở không thông này. Nhìn Tiểu Chỉ rồi nhìn Chồn tuyết , hắn sẽ nhớ tới Chu Gia Ngư, nhớ tới cùng Chu Gia Ngư trãi qua khoảng thời gian độc nhất vô nhị kia .
Ký ức chính là thứ tra tấn người nhất , trước một đêm, Thẩm Nhất Cùng với Lâm Giác hai người đều say một trận tí bỉ . Bọn họ cũng không nói chuyện phiếm với nhau , cứ thế mà ngồi uống rượu, hoàng bạch hồng, trong nhà có đều uống rượu gì cũng lấy ra uống hết .
Đều nói rượu vào là say lòng người, Thẩm Nhất Cùng cũng cảm thấy như thế, hắn đêm đó cơ hồ uống đến bất tỉnh nhân sự, cuối cùng như thế nào nằm trên giường cũng không biết.
Duy nhất còn sót lại phần ký ức chính là mình đã khóc, khóc đến ướt cả gối .
Ngày hôm sau, mấy sư huynh đều tiễn Thẩm Nhất Cùng, còn dặn dò hắn những việc phải chú ý, Thẩm Nhất Cùng sau khi say rượu vẻ mặt tiều tuỵ hẳn , một vẻ tùy thời có khả năng đột ngột lăn ra chết vậy.
Thẩm Mộ Tứ thấy dáng vẻ này của hắn thì thở dài, nói về sau đi ra ngoài đừng giống như ở nhà, ít nhất đừng uống nhiều rượu như vậy, bằng không xảy ra chuyện cũng không biết phải như thế nào. Thẩm Nhất Cùng ngoan ngoãn gật đầu.
Mặt khác hai sư huynh lại dặn dò hắn một số đồ vật phải chú ý, vốn nên là người làm sư phụ như Lâm Trục Thủy đứng ra dặn dò , nhưng lúc này ai cũng nhìn ra Lâm Trục Thủy hiện tại không hề có sức sống nào, nếu không phải hắn còn đang tìm đồ vật nào đó , chỉ sợ đã sớm đi theo Chu Gia Ngư.
Thẩm Nhất Cùng bị dặn dò các thứ đến khó chịu, không tự chủ được lại nghĩ tới Chu Gia Ngư, hắn nghĩ nếu Chu Gia Ngư còn ở đây , khả năng sẽ làm một bữa tiệc lớn để tiễn hắn ...... Chỉ là đáng tiếc, hắn hiện tại đã rất lâu rồi không còn được nếm qua đồ ăn ngon đó nữa.
Thế giới này khoảng cách xa nhất đơn giản chính là sinh tử.
"Tôi đi đây ." Đeo balo đơn giản lên , cùng người trong nhà cáo biệt, Thẩm Nhất Cùng cuối cùng xoa xoa đầu Tiểu Chỉ với Chồn tuyết , rồi quay người bước lên hành trình của chính mình .
Trạm thứ nhất Thẩm Nhất Cùng đến là Đông Bắc , hắn muốn đi xem cảnh sắc cuối cùng mà Chu Gia Ngư đã thấy qua.
Từ Nhập Vọng làm hết lễ nghĩa của chủ nhà mà tiếp đãi Thẩm Nhất Cùng.
Ngày đó Thẩm Nhất Cùng đến đã là buổi tối, hai người chọn một đống đồ nướng BBQ, mấy bình rượu trắng, thế là ngồi ở sạp ven đường bắt đầu vừa uống vừa nói .
Từ Nhập Vọng nói: "Nói đi liền đi , một chút dấu hiệu cũng không có."
Thẩm Nhất Cùng cười khổ: "Làm sao mà không có dấu hiệu, lúc ấy tiên sinh vội vàng rời đi, để lại một mình Chu Gia Ngư, tôi đã đoán được một ít."
Từ Nhập Vọng nói: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy hả ? ."
Thẩm Nhất Cùng chậm rãi đem những gì hắn biết kể ra. Kỳ thật Lâm Trục Thủy vẫn luôn không đem những việc này nói cho bọn họ biết , ước chừng cũng là cảm thấy bọn họ không thể giúp được cái gì, sau này Thẩm Nhất Cùng vẫn là từ Lâm Giác hiểu được tình huống cụ thể, chẳng qua khi đó hết thảy đều đã muộn.
"Lúc Chu Gia Ngư lén chạy đi , tôi còn đang suy nghĩ tiên sinh có thể đem hắn về hay không ." Thẩm Nhất Cùng lau một phen mặt, nói, "Sau thì hắn thật sự đã trở về , chỉ tiếc người lại không còn ."
Từ Nhập Vọng uống cạn ly rượu, một câu cũng nói không nên lời.
Thẩm Nhất Cùng thì lải nhải nói rất nhiều, cuối cùng Từ Nhập Vọng thật sự nghe không nổi nữa, duỗi tay đè lại bờ vai của hắn, nói: "Huynh đệ, đừng nói nữa, lần này cậu tới Đông Bắc rèn luyện, tôi nhất định sẽ tìm chỗ tốt nhất cho cậu. "
Thẩm Nhất Cùng cảm kích nhìn Từ Nhập Vọng.
Từ Nhập Vọng nói: "Ngày mai tôi đưa cậu đi!"
Thẩm Nhất Cùng gật đầu.
Nhưng mà sau khi rượu vào có thảo luận gì hiển nhiên cũng không cần quá nghiêm túc, ngay ngày hôm sau ,sau khi Thẩm Nhất Cùng từ cơn say tỉnh lại , Từ Nhập Vọng lại tinh thần sảng khoái xuất hiện trước mặt hắn, nói Thẩm Nhất Cùng, chúng ta đi thôi.
Thẩm Nhất Cùng hoàn toàn không nhớ rõ ngày hôm qua chính mình nói năng hùng hồn, đầy mặt mờ mịt nói: "Đi đâu a."
Từ Nhập Vọng nói: "Đi một nơi rất thú vị , chỗ khác tuyệt đối không có."
Thẩm Nhất Cùng mơ màng , nhưng vẫn bị Từ Nhập Vọng lôi kéo ra cửa, sau đó đi xung quanh chọn mua các loại trang bị cần thiết.
Thẩm Nhất Cùng cầm xẻng hỏi Từ Nhập Vọng nói chúng ta mua cái này làm gì, Từ Nhập Vọng nói chúng ta đêm qua không phải đều đã nói xong rồi sao.
Thẩm Nhất Cùng : "Hắn rốt cuộc đã nói cái gì với Từ Nhập Vọng vậy ta" .
Thẩm Nhất Cùng nhịn nửa ngày, cuối cùng lúc lên xe thật sự nhịn không nổi nữa, nói Từ Nhập Vọng a, tôi thật sự không nhớ rõ hôm qua chúng ta đã nói cái gì, anh có thể nào nhắc cho tôi nhớ không á ???
Từ Nhập Vọng ngồi ở bên cạnh Thẩm Nhất Cùng, nói: "Nhắc ? Nhắc......cái gì?"
Thẩm Nhất Cùng: "......" Còn không bằng khỏi nói đi.
Hai người ngồi ô tô đường dài, lại lên xe lửa , cuối cùng tới một khu rừng hoang tàn vắng vẻ . Thẩm Nhất Cùng thành thạo xem phong thuỷ, sau khi xuống xe liền cảm thấy ngọn núi này phong thuỷ cũng không tồi, xung quanh dãy núi bao quanh, chính là địa hình long đằng. Ngọn núi này theo phong thuỷ mà nói là nơi rất tốt để chôn cất.
Thẩm Nhất Cùng đầu còn đau, sắc mặt cũng không tốt lắm , thảm nhất chính là không thể hiểu được tại sao mình lại say xe, sau khi xuống xe đã rất muốn nôn .
Từ Nhập Vọng là một người phương Bắc điển hình , lúc này hoàn mỹ thể hiện ra tố chất cơ thể to lớn cường hãn, bàn tay to ở sau lưng Thẩm Nhất Cùng vỗ thật mạnh vài cái , thiếu chút nữa vỗ tới phổi Thẩm Nhất Cùng cũng muốn văng ra ngoài.
Thẩm Nhất Cùng thiếu chút nữa khóc thành tiếng, nói anh đừng vỗ, lại vỗ nữa là tôi nôn ra bây giờ.
Uống tù tì mấy ngụm nước , Thẩm Nhất Cùng cuối cùng cũng hoãn lại chút , ngồi ở ven đường thở d.ốc, nhìn quanh bốn phía nói: "Chúng ta đây là đi chỗ nào vậy ? ."
"Bắt chuột đó ." Từ Nhập Vọng nói, "Ngày hôm qua không phải đã nói xong rồi sao."
Thẩm Nhất Cùng: "...... Có thể nói rõ ràng chút không hả ?"
Nào biết được Từ Nhập Vọng còn úp úp mở mở, nói đến nơi sẽ biết.
Vì thế bị Từ Nhập Vọng thúc giục , Thẩm Nhất Cùng đành phải đứng dậy tiếp tục đi về phía trước. Hai người ở trong núi rừng trèo đèo lội suối, dựa vào GPS định vị, cứ như vậy đi hết hai ngày, ngay khi Thẩm Nhất Cùng thật sự cảm thấy chính mình sắp không được nữa, hắn rốt cuộc cũng thấy được một cái hang chuột mà Từ Nhập Vọng nói .
"Hang trộm mộ sao ? " lúc Thẩm Nhất Cùng nhìn thấy cái hang động đó đã doạ giật mình, tuy rằng lúc trước có ở trong sách vở xem qua, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên thật sự nhìn thấy.
Đất trên hang động nhìn vẫn còn mới , tản ra mùi ẩm ướt , Thẩm Nhất Cùng nhìn kỹ , ngạc nhiên phát hiện bên cạnh còn có dấu vết của hỏa dược : "ĐỆT ,hang động này thật sự có người đi xuống hả ?"
"Có ." Từ Nhập Vọng nói, "Bên này có một cái đặc biệt nổi tiếng là mộ vô danh , nghe nói quy mô đặc biệt lớn, nhưng lại không có ai đào ra được , cho nên thường xuyên có người tới nơi này."
Thẩm Nhất Cùng: "Chúng ta tới đây làm gì ?"
Từ Nhập Vọng vỗ vỗ hành lý: "Cậu không phải muốn biết thêm nhiều kiến thức sao? Trộm mộ tặc mới lạ không......"
Thẩm Nhất Cùng đối với Từ Nhập Vọng làm ra thủ thế bội phục.
Bất quá cái hang trộm này hẳn là không ai, bởi vì nếu có người ở dưới , cửa hang động chắc chắn sẽ có người canh chừng , chỉ khi trộm mộ tặc rời đi mới có thể xuất hiện tình huống hang động trống rỗng.
Thẩm Nhất Cùng lần đầu tiên thấy thứ này, nhưng thật ra lại cảm thấy khá thú vị , hắn rướn đầu vào trong hang động nhìn vài lần, bên trong một mảnh đen tuyền, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Chúng ta sẽ không phải là đi vào đó chứ ?" Thẩm Nhất Cùng thấy Từ Nhập Vọng bắt đầu sửa sang lại đồ , cậu thấy hoảng sợ nên cẩn thận hỏi một câu.
Từ Nhập Vọng nói: "Tới cũng tới rồi......"
Thẩm Nhất Cùng cứ cảm thấy lời này của Từ Nhập Vọng rất quen, sau khi cẩn thận nghĩ lại, nhớ tới việc năm đó hắn cùng Chu Gia Ngư bị Lâm Trục Thủy nhốt ở trên mái nhà kia. Nhớ rõ năm đó Lâm Trục cũng nói, tới cũng tới rồi...... Chỉ tiếc là lúc này cảnh còn người mất.
Nghĩ đến Chu Gia Ngư , nội tâm sợ hãi của Thẩm Nhất Cùng vậy mà bay đi khá nhiều. Lá gan Chu Gia Ngư nhỏ như vậy cũng dám một mình xuất phát, hắn thì có cái gì phải sợ hả . Vì thế khẽ cắn môi, Thẩm Nhất Cùng liền đi theo Từ Nhập Vọng xuống hang động.
Hang động vó vẻ rất sâu , cũng không biết những người này rốt cuộc đã đào trong bao lâu, Thẩm Nhất Cùng trên người cột dây thừng, theo khúc khúc chiết chiết trong hang động rất nhanh đã xuống tới phía dưới.
Từ Nhập Vọng ở phía trước, trước ngực mở một cái đèn nho nhỏ, có thể miễn cưỡng thấy được tình hình phía dưới .
Ước chừng tốn hơn mười phút, bọn họ rốt cuộc cũng chạm đất, dưới chân Thẩm Nhất Cùng có cảm giác không đúng, hắn hình như dẫm phải một vũng nước.
"Này là cái gì?" Mấy ngày nay đều không có mưa, hẳn là không phải nước mưa, Thẩm Nhất Cùng cúi đầu, nhìn thấy lòng bàn chân mình dính phải một ít chất lỏng kỳ quái.
Chất lỏng đó hình như màu đen lại còn sền sệt, Thẩm Nhất Cùng vung vẩy chân mình , thấy chất lỏng bị văng ra gần đó .
"Không biết." Từ Nhập Vọng cũng đang nghiên cứu, "Có thể là máu gà?"
"Máu thì làm sao sền sệt như vậy được ?" Thẩm Nhất Cùng cảm thấy không đúng lắm, "Anh nói nơi này hang trộm nhiều như vậy, không ai đào ra thứ gì, cũng không có ai xảy ra chuyện gì sao ?"
Ai biết hắn vừa hỏi , Từ Nhập Vọng liền đĩnh đạc nói: " Có xảy ra chứ , nơi này thường xuyên xảy ra chuyện ."
Thẩm Nhất Cùng: "......"
Từ Nhập Vọng còn nói thêm : "Vài tên trộm mộ chết , đều là chết rất thảm." Hắn nói rồi lại cao hứng lên, "Lúc ấy tôi còn đi theo sư phụ qua đây xem , sư phụ tôi nói giống như bị đồ vật trong mộ làm chết."
Thẩm Nhất Cùng: "...... Cho nên anh cao hứng như vậy làm gì?"
Từ Nhập Vọng "Lúc trước tôi vẫn luôn nghĩ , không ai đi chung , nhưng mà hiện tại cậu tới đây, thì đi được rồi đó ."
Thẩm Nhất Cùng lâm vào trầm mặc, cảm thấy lần này Chu Gia Ngư cũng không có cách nào an ủi chính mình.
Từ Nhập Vọng cùng Thẩm Nhất Cùng nói vài câu, rồi móc ra đèn pin chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, kết quả đi chưa được hai bước, lại thấy được càng nhiều đồ vật không ổn lắm.
Bọn họ thấy ba cổ thi thể.
Trên người thi thể ăn mặc trang phục leo núi màu đen, nằm lung tung ở góc tường, bởi vì góc tường quá tối , nhìn thoáng qua sẽ không dễ gì thấy được, cũng không biết Từ Nhập Vọng làm sao mà nhìn thấy được.
Thẩm Nhất Cùng: "......" vốn dĩ hắn đang muốn chửi đền đệt rồi , nhưng mà nghĩ lại thì hắn cũng đã gặp qua không ít thi thể, vừa rồi lúc dẫm trúng vệt nước đã cảm giác được không đúng rồi , lúc trước nghe được những gì Từ Nhập Vọng kể nên bây giờ cũng không kinh ngạc bao nhiêu, ngược lại có một loại cảm giác nên như thế.
"Đây hẳn là bọn trộm mộ .." Từ Nhập Vọng đến trước thi thể kiểm tra một phen, hắn nhìn thấy cách ăn mặc cùng trang bị trên người của thi thể , rất nhanh đã nhận ra thân phận của thi thể, "Bọn họ sao lại chết ở đây."
Thẩm Nhất Cùng nói: "Sao tôi biết được." Hắn ở trên vách tường cũng phát hiện một ít dấu vết, những dấu vết đó có chút giống móng vuốt cào , rất sâu , chỉ là không biết do người hay do động vật lưu lại.
Từ Nhập Vọng không quá khẩn trương, châm một điếu thuốc ngậm ngoài miệng, quay đầu hỏi Thẩm Nhất Cùng muốn không. Thẩm Nhất Cùng không khách khí, lấy một điếu châm cho chính mình , hắn nói: "Nhìn ra được nguyên nhân chết không ?"
Từ Nhập Vọng gật gật đầu: "Ừh , trên cổ có vết thương, như bị dã thú tập kích cắn vào cổ......" Hắn đứng lên, "Chúng ta đi ra ngoài đi."
Thẩm Nhất Cùng nói: "Xem tư thế vừa rồi của anh tôi còn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục đi vào trong chứ ."
Từ Nhập Vọng: "Tôi lại không ngốc......" Nào biết hắn mới vừa nói ra tôi lại không ngốc, hai người liền nghe thấy một trận ầm ầm vang lên, thanh âm này tới đột ngột, giống như tiếng sấm trên trời, đất ở ngay tầng bọn họ đứng cũng bắt đầu không ngừng rơi xuống.
Thẩm Nhất Cùng đỡ vách tường: "Cái gì vậy ?"
Từ Nhập Vọng nói: "Không biết ..."
Hai người thật vất vả ổn định cơ thể để không bị té ngã, chờ chấn động đi qua.
Nhưng mà ngay sau khi chấn động kết thúc, Thẩm Nhất Cùng đi đến cửa động bên cạnh, lại thấy sợi dây thừng vốn dĩ được buộc ở ngoài cửa động để đảm bảo an toàn đã lọt vào bên trong động. Sợi dây thừng đó là công cụ đặc biệt đạt tiêu chuẩn để vận động bên ngoài, chất lượng rất tốt , nếu muốn dùng dao cắt chỉ sợ cũng phải tốn thời gian.
Thẩm Nhất Cùng thấy sợi dây thừng sắc mặt liền thay đổi: " Sợi dây thừng sao lại đứt rồi ??? "
Từ Nhập Vọng bước nhanh tới, duỗi tay giữ chặt dây thừng hướng bên trong kéo, rất nhanh liền đem đoạn bị đứt kéo tới trước mặt hai người. Chỉ thấy cuối dây thừng thô ráp đứt gãy , trên chỗ đứt như là bị động vật hoang dã cố chấp dùng răng cắn đứt, Thẩm Nhất Cùng dùng tay sờ so.ạng một chút, còn sờ đến thứ như là nước bọt .
"...... Ở đây còn có động vật hoang dã sao ?? ." Nhìn thấy tình trạng sợi dây thừng này , Thẩm Nhất Cùng có trì độn cũng cảm thấy không thích hợp, vừa rồi tiếng sấm kia không biết có liên quan tới cái này hay không.
"Có, nhưng mà không có động vật hoang dã đến vậy." Từ Nhập Vọng suy tư, "Xem ra tính mạng chúng ta nguy hiểm rồi đây ."
"Di động cũng không có tín hiệu." Thẩm Nhất Cùng nghiên cứu trong chốc lát, cảm thấy hắn cùng Từ Nhập Vọng hình như là cảm nhận không khác nhau lắm, "Làm sao?"
Từ Nhập Vọng hất cằm: "Hướng bên trong nhìn xem đi, vạn nhất có đường khác thì sao ."
Thẩm Nhất Cùng nghe thấy những lời này, trong lòng nói thầm, trong phim kinh dị không phải đều diễn như vậy sao, chỉ là không biết hắn với Từ Nhập Vọng ai sẽ có mệnh tốt như vai chính đây ......
Từ Nhập Vọng móc ra đèn pin, hai người liền hướng tới sâu bên trong mộ thăm dò.
Lúc đi ngang qua thi thể , Thẩm Nhất Cùng lại hướng tới bên kia nhìn thoáng qua, này không nhìn còn tốt , nhìn rồi hắn liền bị dọa một cái run run: " Cái đồ vật kia sao lại ở trong động"
Ban đầu Từ Nhập Vọng còn nghĩ rằng Thẩm Nhất Cùng đang nói đùa , nói đến lúc này rồi bảo bối ngươi có thể đừng nói đùa được không , kết quả ngay khi hắn vừa đi về phía trước được hai bước, thật sự nghe được một loại tiếng động kỳ quái từ thi thể truyền đến.
Đó là một loại âm thanh của chất lỏng sền sệt đang chảy ra , ở trong đường hầm yên tĩnh lại đặc biệt rõ , Từ Nhập Vọng trực tiếp rọi đèn pin tới chỗ phát ra âm thanh , phát hiện Thẩm Nhất Cùng nói cư nhiên là sự thật... thi thể ở góc tường bắt đầu chậm rãi cử động .
Nói là cử động , nhưng càng giống như có thứ gì muốn từ bên trong phá thể mà ra, mặt ngoài thi thể không ngừng run rẩy, làn da cũng bắt đầu trở nên gập ghềnh.
Thẩm Nhất Cùng với Từ Nhập Vọng hai người nhìn nhau: "Gặp qua chưa ?"
Từ Nhập Vọng lắc đầu: "Chưa ."
Thẩm Nhất Cùng ngay một khắc đó , đột nhiên rất muốn hướng cái đầu phản quang của Từ Nhập Vọng mà tát cho một cái, hắn rốt cuộc là trúng tà gì mà chạy tới đây cùng với tên vương bát đản Từ Nhập Vọng ôn chuyện, còn bị đưa tới rừng núi hoang vắng này , hắn hiện tại đã có một loại dự cảm đáng sợ chính mình không nên uống rượu , hắn cũng sẽ không bao giờ đến Đông Bắc nữa đâu....
Ý chí sinh tồn mãnh liệt đã cứu vớt hai người, bọn họ cất bước liền chạy, vừa mới chạy qua chỗ rẽ liền nghe được một trận ầm ầm từ phía sau truyền đến , tiếng động như là thứ gì đó nổ vỡ toang.
Không hề nghi ngờ, bọn họ mới vừa chạy được không lâu, thi thể kia lập tức nổ mạnh. Một cổ tử khí làm người buồn nôn theo thông đạo bay lại đây, Thẩm Nhất Cùng vốn dĩ đã có chút say xe, lúc này ngửi được mùi này rốt cục cũng không nhịn được nữa , há mồm liền nôn hết ra.
Từ Nhập Vọng ở bên cạnh nói cậu đừng nôn , cậu nôn làm tôi cũng muốn nôn theoooo .....
Thẩm Nhất Cùng: "Oẹee ... "
Từ Nhập Vọng nhìn sắc mặt Thẩm Nhất Cùng lúc trắng lúc xanh , vẻ mặt đặc biệt xuất sắc, cuối cùng vẫn là không nhịn được, cũng nôn ra theo Thẩm Nhất Cùng .
Vì thế trong đường hầm cậu một ngụm tôi một ngụm, hai người đem cơm đêm qua toàn bộ nôn ra hết.
Sau khi nôn xong , Thẩm Nhất Cùng đỡ tường thở hổn hển lấy hơi , nói: "Anh vẫn ổn chứ hả ?"
Từ Nhập Vọng chùi miệng, nói một câu Thẩm Nhất Cùng nhớ cả đời, hắn nói: "Tôi cảm thấy tôi lại đói bụng......"
Thẩm Nhất Cùng ....
Hai người dừng lại đây một lúc, quan sát tình hình chung quanh, phát hiện bọn họ không biết khi nào đã tiến vào một đường hầm làm từ đá xanh , hai bên đường hầm để một ít đá được điêu khắc thành hình động vật, chẳng qua dáng vẻ điêu khắc đều có chút đặc biệt.. không có con nào được khắc đôi mắt lên.
Trên vách tường còn có một ít phù điêu, nhìn vào rất tinh mỹ, nếu cuối đường hầm đúng thật là một ngôi mộ , vậy thì ngôi mộ này quy mô chỉ sợ là không hề nhỏ.
Thẩm Nhất Cùng vốn dĩ muốn quay lại đường cũ , nhưng mùi tanh tưởi kia thật sự quá nồng, đi về phía trước được hai bước liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, chỉ có thể lui về .
"Bằng không tiếp tục đi về phía trước thôi, nếu bên trong không nồng nặc mùi như vậy, khẳng định có chỗ thông khí."
Từ Nhập Vọng phân tích.
Thẩm Nhất Cùng: "Đi thôi ."
Vì thế hai người căng da đầu đi về phía trước , bọn họ vốn dĩ cho rằng sẽ đi trên một con đường rất dài , ai biết được đi không bao lâu là đến điểm cuối, mà điểm cuối là một cánh cửa sắt trông có vẻ rất nặng.
Cánh cửa sắt đó rất cao, có vẻ được bảo tồn rất tốt , mặt trên còn có một số phù điêu , nhưng quá mức trừu tượng, Thẩm Nhất Cùng đều không nhận ra. Chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được tựa hồ là khắc một số thực vật, chỉ là cụ thể thực vật gì , thì không có biện pháp nào phân biệt được.
"Nơi này có cơ quan gì sao." Từ Nhập Vọng đối với ngôi mộ này không hiểu biết nhiều , quay đầu hỏi Thẩm Nhất Cùng.
"Vô cùng có khả năng." Thẩm Nhất Cùng nói, "Những loại cửa như này , đều sẽ thiết trí không ít cơ quan phòng ngừa trộm mộ, như cái gì phấn độc, mũi tên bắn ra , gạch bên trong kẹp bạch lân mấy thứ linh tinh đều là thủ đoạn thường thấy ." Hắn nói chuyện, thử dùng tay nhẹ nhàng ở trên cửa ấn ấn.
Nào biết một khắc kia , cửa sắt thoạt nhìn có tới mấy trăm cân cư nhiên hướng về phía sau ầm ầm rơi xuống, phát ra một tiếng vang thật lớn, bay lên từng trận tro bụi mù mịt .
Từ Nhập Vọng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nhất Cùng tràn đầy kinh ngạc: "Thẩm Nhất Cùng, đỉnh dữ vậy ta ơi , khi nào luyện được tay không phá cửa sắt hay vậy hả ?"
Thẩm Nhất Cùng: "......" Tôi không phải, tôi không có.
Từ Nhập Vọng nói: "Xem ra đồ đệ Lâm Trục Thủy mỗi người đều bất phàm nha , cửa sắt này phải đến mấy trăm cân đi." Hắn duỗi tay thử đẩy bên kia cửa , kết quả là cửa sắt không chút sứt mẻ.
Thẩm Nhất Cùng: "Kỳ thật tôi không hề dùng lực......"
Từ Nhập Vọng: "Được , tôi hiểu, cậu không muốn bại lộ thực lực của mình, tôi sẽ không nói ra ngoài."
Thẩm Nhất Cùng thật sự là không còn lời nào để nói , cuối cùng thật sự là không giải thích rõ ràng được , yên tĩnh câm miệng để Từ Nhập Vọng tùy ý nói .
Sau cửa sắt là một thông đạo, chỉ là thông đạo này so với con đường lúc bọn họ tới thì rộng hơn rất nhiều, trên vách tường bên cạnh còn treo đèn dầu dùng để chiếu sáng.
Sau khi Thẩm Nhất Cùng vào cửa, nhìn lại cánh cửa sắt bị hắn đẩy ra kia , phát hiện cửa sắt bên trong chỉ có một lớp da hơi mỏng phía trên, trách không được hắn vừa rồi căn bản không có dùng sức đẩy , cửa sắt đã trực tiếp bị mở ra.
"Cửa sắt này cũng coi là văn vật đi." Thẩm Nhất Cùng có hơi tiếc, "Chuyển đi ra ngoài cũng có thể đặt ở trong viện bảo tàng triễn lãm ."
Từ Nhập Vọng nói: " Tâm tính cậu cũng thật tốt , hiện tại còn nghĩ đến văn vật, tôi hiện tại thì lo đến khi chúng ta ra ngoài được cũng là bị vận chuyển đi ra ngoài đây ......"
Thẩm Nhất Cùng: "...." Anh còn không biết xấu hổ à , tôi không phải bị anh mang vào đây sao ??
Đi ở bên trong đường hầm, Thẩm Nhất Cùng phát hiện chính mình hoàn toàn không có cách nào từ phong cách kiến trúc mà phân biệt nơi đây rốt cuộc là mộ của triều đại nào. Mộ của mỗi triều đại đều có đặc thù riêng, tỷ như thời nhà Đường mộ táng thích làm thành dạng hầm sâu ,thời nhà Tống mộ táng tương đối nông , thời nhà Minh đại đa số đều là tròn trước vuông sau . Nhưng mà ngôi mộ trước mắt này lại khiến Thẩm Nhất Cùng không hiểu ra sao, bên trong trống không, trên mặt đất trên vách tường toàn bộ được khảm một loại đá màu đen, loại đá này tựa hồ là được đặc thù rèn ra, phi thường cứng rắn, vừa rồi cánh cửa kia rơi trên mặt đất, đều chưa từng lưu lại một chút dấu vết.
Thẩm Nhất Cùng sợ bọn họ lạc trong đường hầm, lấy ra chủy thủ định ở trên vách tường lưu lại chút dấu vết, theo lý thuyết thì đường hầm này cũng đã có tuổi tác, khẳng định không được cứng rắn như ban đầu , ai biết được chuỷ thủ của Thẩm Nhất Cùng chỉ vẽ ra được một vết trắng mờ nhạt trên vách tường , thậm chí không có cách nào đâm vào dù chỉ một chút .
"Chất lượng không tồi a." Thẩm Nhất Cùng nghiên cứu, "Tay nghề làm gạch cổ xưa bị thất truyền thật là quá đáng tiếc."
Lúc đầu Từ Nhập Vọng còn hối Thẩm Nhất Cùng đi nhanh , sau cũng đi chậm lại, cũng không biết có phải hay không nghĩ đến việc dù sao bọn họ tùy thời đều có khả năng chết ở đây , không bằng trước khi chết vui sướng một chút.
Đi trong đường hầm thêm một lúc , là đến một đại sảnh thật lớn, bình thường dưới tình huống, này thì trong đại sảnh hẳn là bày một số đồ sứ linh tinh làm vật bồi táng, nhưng mà đại sảnh này lại trống không, cái gì cũng không có.
"Này có thật là mộ táng không vậy ?" Thẩm Nhất Cùng lúc này đã bắt đầu hoài nghi với nơi mình đến , "Như thế nào mà một chút vật bồi táng cũng không có......"
Từ Nhập Vọng cũng đang trầm tư, hắn suy nghĩ trong chốc lát, chợt nói: "Thẩm Nhất Cùng, cậu đã nghe nói qua chuyện xưa Hoàng Bất Hoán ở Đông Bắc chưa ??."
Thẩm Nhất Cùng nghe vậy sửng sốt: "Chính là người nuôi Chồn kia , chính là...... Này không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao?"
"Đúng là truyền thuyết." Từ Nhập Vọng nói, " nhưng mà mỗi một truyền thuyết không phải đều có căn cứ sao......"
Thẩm Nhất Cùng nhíu mi: "Cậu vì cái gì đột nhiên nghĩ đến cái này?"
Từ Nhập Vọng chỉ về bên phải vách tường: "Cậu xem bức họa kia đi , có giống một cái Chồn không , đầu người thân cá ."
Thẩm Nhất Cùng nhìn theo hướng Từ Nhập Vọng chỉ, phát hiện thật sự giống như Từ Nhập Vọng nói, vách tường có điêu khắc hình một con Chồn đang đứng, chẳng qua phần đầu điêu khắc lại là hình người...