Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 35: Chương 35
Thế nhưng hai cái gia đình đểu giả đó vẫn hoàn toàn không hề cam lòng một chút nào cả, họ vẫn tiếp tục cố tình gây chuyện, rồi lại quấy nhiễu không ngừng.
Cuối cùng, dưới một đống những lá đơn từ của luật sư bay lả tả như là mưa tuyết được gửi đến từ ông chồng “thích diễn sâu” của tôi, thì cả gia đình của bác cả lẫn gia đình của dì út cuối cùng cũng đã hoàn toàn phải dừng lại mọi hành động.
Chỉ có một điều đáng tiếc là chồng của tôi thì lại hoàn toàn không chịu dừng lại ở đó.
Khi anh ấy còn là một đứa trẻ nhỏ, thì anh ấy chính là một đứa yếu đuối chẳng khác nào một cọng giá đỗ cả, và luôn luôn thích bám theo cái đứa trẻ có khí chất ngang tàng và mạnh mẽ là tôi đây.
Không biết là anh ấy đã từng bị bác cả cùng với ba ông chú “tóc vàng hoe” kia thay phiên nhau mà bắt nạt đến bao nhiêu lần rồi nữa.
Suốt bao nhiêu năm trời trôi qua, anh ấy vẫn luôn phải ôm giữ cơn giận đó ở trong lòng mà không hề dám hó hé nửa lời để mà xả ra.
Đến bây giờ thì mọi chuyện cũng đã hoàn toàn xé rách cả mặt mũi nhau ra rồi, nên anh ấy tỏ ra phấn khích đến mức như thể vừa mới được tiêm một liều thuốc kích thích vậy.
Hễ cứ mỗi khi tâm trạng không được vui vẻ là anh ấy lại kiếm cớ này cớ nọ, rồi gửi đủ các loại đơn từ của luật sư đến cho cả bác cả lẫn dì út.
Đúng thật là một con ác quỷ giữa chốn nhân gian mà.
Tôi không thể nào nhịn được mà phải cảm thán một câu rằng, việc đắc tội với một “tiểu nhân” mà lại còn am hiểu về pháp luật nữa thì thật sự là một điều vô cùng đáng sợ.
Mẹ tôi đã dành ra nửa năm trời để mà tập trung vào việc học lái xe.
Cuối cùng thì mẹ cũng đã thành công lấy được tấm bằng lái xe rồi.
Ngày ngày mẹ cứ chạy xe đi đi về về giữa khu vực nội thành và căn nhà cũ ở quê.
Mẹ đã chăm chút cho khu vườn của mình trở nên rất lịch sự và cũng vô cùng tao nhã nữa.
Điều đó đã khiến cho con gái nhỏ của tôi bị phơi nắng nhiều đến mức hoàn toàn trở nên đen nhẻm như là một chiếc bánh trôi được làm từ nhân mè đen vậy.
Đương nhiên đó chính là cái loại bánh trôi có phần nhân nằm ở bên ngoài ấy.
Mẹ tôi thậm chí còn học thêm cả cách để mà viết những nội dung đăng tải lên trên mạng xã hội, rồi lại còn tự mình làm cả những đoạn video nữa, không ngờ rằng mẹ lại thật sự có thể biến cái ngôi nhà cũ kỹ của cụ ngoại trở thành một địa điểm homestay có chút tiếng tăm được nhiều người biết đến.
Mỗi một tháng trôi qua thì mẹ đều có thể nhận được không ít những đơn đặt phòng đến từ những người trẻ tuổi.
Dần dần, những lần mà tôi phải đưa mẹ đi tái khám bệnh cũng ngày càng trở nên thưa thớt hơn trước.
Từ việc hai tuần phải đi một lần thì nay đã giảm xuống chỉ còn một tháng mới phải đi một lần thôi.
Sau đó thì lại giãn ra thành hai tháng một lần, và cuối cùng thì cũng chỉ còn lại là nửa năm mới phải đi một lần.
Mẹ tôi thì vẫn sẽ luôn để tâm vào những chuyện vụn vặt thường ngày, đặc biệt là vào những lúc mà gia đình của bác cả cùng với gia đình của dì út cứ quấn lấy không chịu buông tha.
Thế nhưng các triệu chứng bệnh tật của mẹ thì có thể thấy rõ ràng là đã thuyên giảm đi một cách đáng kể rồi.
Sau đó, thì cả hai cái gia đình đó cuối cùng cũng đã hoàn toàn im hơi lặng tiếng lại.
Không còn có bà ngoại ở đó nữa, cũng chẳng còn có hai cái gia đình đó cứ dây dưa mãi không dứt nữa, mẹ tôi mới đột nhiên nhận ra được rằng thế giới của riêng mình lại có thể trở nên thanh tịnh và yên bình đến như vậy.
Khoảng chừng hai năm sau đó, khi chúng tôi cùng nhau quay trở lại bệnh viện để tái khám, thì bác sĩ đã chính thức thông báo rằng có thể thử cho mẹ ngừng thuốc hoàn toàn được rồi.
Mẹ tôi之所以mắc bệnh là bởi vì mẹ đã thiếu thốn tình yêu thương quá nhiều.
Vậy thì tình yêu thương đương nhiên cũng chính là một liều thuốc giải duy nhất dành cho mẹ rồi.
Cả cuộc đời này, tôi nhất định sẽ dành cho mẹ thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều, thật thật nhiều tình yêu thương vô bờ bến để có thể lấp đầy đi những vết thương lòng đã không ngừng đổ máu suốt cả nửa thế kỷ vừa qua của mẹ.
Để có thể đền đáp lại cho mẹ vì đã che mưa chắn gió cho tôi trong suốt cả nửa cuộc đời trước đây.
Tờ giấy chẩn đoán bệnh trắng toát với dòng chữ được in rõ ràng rằng: “Trầm cảm ở mức độ nặng, có ý định tự tử một cách nghiêm trọng” đó đã được tôi cất giữ một cách thật kỹ càng ở trong ngăn tủ rồi.
Tôi biết rất rõ một điều rằng, mẹ của tôi giờ đây đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới rồi.
Dù cho phải đợi đến tận hơn sáu mươi tuổi thì mới có thể bắt đầu lại một lần nữa, thế nhưng như vậy thì đã làm sao chứ?
Cuộc đời của một con người sẽ được bắt đầu lại vào lúc nào, thì vốn dĩ chẳng có một ai có đủ tư cách để mà định nghĩa cho điều đó cả.