Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm
Chương 11: Chương 11
Vào cái thời điểm mà ông ta còn đang mặc chiếc áo khoác làm bằng da, rồi lại còn nhuộm cả mái tóc vàng hoe để mà theo đuổi cho bằng được dì út, thì tôi tuy rằng tuổi đời lúc đó vẫn còn khá nhỏ, thế nhưng cũng đã dám cả gan dẫn theo người đến để mà chặn đánh ông ta một trận rồi.
Và tôi cũng chính là đứa trẻ đầu tiên đã xông thẳng lên để mà đánh cho ông ta một trận tơi bời nữa.
Tôi nói rằng đó là do bà ngoại không hề ưa gì ông ta cả, nên đã bảo tôi phải ra tay đánh cho ông ta một trận, và cái tên hèn nhát này thì đến cả một tiếng hó hé cũng chẳng hề dám hé răng ra nữa.
Vao cái thời điểm ấy thì dì út cũng đã kịp ly hôn với lại hai gã đàn ông có mái tóc vàng hoe trước đó rồi, thế nhưng cái khẩu vị của dì thì vẫn trước sau như một, chẳng hề có chút thay đổi nào cả.
Bà ngoại của tôi thì hễ cứ nhìn thấy cái kiểu người như thế này là lại không thể nào mà chịu đựng nổi được nữa, nên đã lên cơn điên tiết rồi bắt ép dì út phải chia tay ngay lập tức.
Ngay khi bà ngoại vừa mới lên tiếng phản đối, thì dì út đã ngay lập tức lén lút trộm tiền của cả nhà rồi bỏ đi cùng với cái tên tóc vàng đó luôn.
Trong suốt những năm tháng đó, cũng không biết là dì đã trộm của cả bà ngoại lẫn mẹ của tôi hết bao nhiêu tiền của nữa.
Tôi thì đương nhiên là chẳng mấy khi bận tâm đến những chuyện của bọn họ làm gì cả.
Từ khi tôi bắt đầu có được những ký ức đầu tiên, thì dì út đã luôn ở trong một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát của việc yêu đương say đắm, rồi lại bỏ nhà ra đi, rồi sau đó lại ly hôn, và rồi lại tiếp tục khóc lóc thảm thiết mà quay trở về nhà, cứ thế mà lặp đi lặp lại mãi không thôi, chẳng hề biết chán là gì cả.
Mấy cái trò hề đó, tôi nhìn đến mức phát ngán cả lên rồi.
Tôi chỉ sợ rằng mình sẽ phải chứng kiến cái cảnh mẹ tôi lại phải rối bời cả tâm trí, rồi lại lén lút khóc một mình trong đêm tối mà thôi.
Mãi cho đến sau này, thì họ lại quyết định kết hôn với nhau một lần nữa, thậm chí còn cùng nhau đứng ra để mà khởi nghiệp kinh doanh nữa, và tôi cũng không thể nào ngờ được rằng cho đến tận bây giờ thì họ vẫn còn chưa hề ly dị với nhau.
Thế nhưng mỗi một lần mà tôi gặp phải ông ta, thì tôi vẫn cứ luôn gọi ông ta là “người chồng thứ ba của dì” mà thôi.
Dù sao thì trước đó cũng đã từng có một “ông chú cả” và cả một “ông chú hai” nữa rồi mà.
Cả hai người bọn họ thì đều tức giận đến mức muốn sôi cả máu lên, thế nhưng thật đáng tiếc là cho dù họ có không hề ưa gì tôi đi chăng nữa, thì họ cũng chẳng thể nào mà làm gì nổi được tôi cả.
Ngay từ khi tôi còn nhỏ thì họ đã không thể nào làm gì được tôi rồi, vậy thì bây giờ lại càng không thể nào hơn được nữa.
Chính vì lẽ đó mà cho đến tận bây giờ, thì ông ta vẫn còn tỏ ra khá e dè và kiêng nể tôi.
Ở trong căn phòng lúc này không một ai dám lên tiếng nói một lời nào cả, không gian tĩnh lặng đến mức người ta có thể tưởng như rằng không hề có bất kỳ một ai đang ở trong này vậy.
Tôi chỉ khẽ hừ một tiếng nhẹ qua lỗ mũi của mình.
“Đúng là như vậy đấy, tại sao mà cháu lại đột nhiên quay trở về đây được nhỉ? Chắc là đã làm mất công của tất cả mọi người rồi, bởi vì mọi người đã đoán chắc rằng vào lúc này thì cháu sẽ không hề có mặt ở nhà, nên mới cố tình chạy đến tận đây để mà gây chuyện phải không!”