Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 2: Chương 2
Như vậy, mẹ của ta mới có nơi táng thân.
Hắn lại nắm lấy tay ta: “Nàng tên là gì?”
“Ta tên là A Nhàn.”
“Nhàn Nương, nếu ta có thể sống, nhất định sẽ không phụ nàng.”
Những lời này còn văng vẳng bên tai.
Khi bị trói chân tay ném vào trong nước, ta nghĩ, đồ lừa đảo.
*
Sau khi có được khí vận của ta, quả nhiên Thích Trường Lan khoẻ mạnh trở lại, như một kỳ tích.
Trên mặt nhẵn nhụi trắng trẻo của ta lại mọc ra một nốt ruồi vừa to vừa đen.
Kể từ đó, ta trở thành đồ xấu xí nổi tiếng xa gần.
Thích Trường Lan lại không ghét bỏ ta, cả ngày đều đưa ta đi ăn chơi.
Hắn khắp nơi đều nói: “Nếu không có vợ ta, ta đã sớm chết rồi, hiện giờ chẳng qua dung mạo của nàng có chút tổn hại, nếu ta ghét bỏ, vậy thì khác nào cầm thú đâu!”
Mỗi người đều ca tụng đoạn giai thoại này, rất nhiều cô gái trong khuê phòng đều ghen tị với may mắn của ta.
Chỉ có ta biết.
Hắn đưa cho ta nhiều đồ vật như vậy, lại không chịu thân cận với ta.
Khi hắn nhìn bên mặt của ta thì luôn cười rất dịu dàng, nhưng khi ta vừa quay mặt lại, lộ ra nốt ruồi, trong mắt hắn sẽ hiện lên sự chán ghét khó thấy.
Ha ha, đàn ông.
Người Thích gia luôn luôn nói lời bóng gió, trong tối ngoài sáng đều nói cho ta, một kẻ xấu xí thì không đáng làm phu nhân của Thế tử Trường Bình Hầu.
Mà cha ta lại ngàn dặn vạn dò, muốn ta nắm chặt lấy Thích Trường Lan, hôn sự này nhất định không thể vứt bỏ được.
Cũng đúng, rốt cuộc lần trước bán ta đi, cha ta thăng quan hai cấp.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi Thích Trường Lan diệt phỉ ở Kinh Giao, không ngờ lại cứu được trưởng công chúa.
Trưởng công chúa coi trọng thiếu niên tướng quân, nói thẳng không người không gả.
Hoàng Thượng tặng xuống một ý chỉ đến phủ nhà ta, cha ta xem xong, không nói hai lời, thả ra tin tức nói ta bị bệnh nặng, yêu cầu đi tới thôn trang dưỡng bệnh.
Sau đó sai người trói ta lại, ném ta tới giữa sông ngoài thành chết đuổi.
Mùa đông khắc nghiệt, nước trong sông lạnh đến thấu xương.
Áo khoác trên người ta nhanh chóng hút đầy nước, dìm ta xuống sông.
Nước lạnh rót vào buồng phổi của ta, chân tay ta lạnh ngắt, trong dòng sông dường như có vô số oan hồn nắm lấy cổ chân của ta.
Trong khoảnh khắc sinh tử, ta dựa vào bản năng, mượn khí vận từ chỗ Thích Trường Lan.
May mắn là lúc trước chỉ nói một nửa lời nói thật, bọn họ trăm triệu không thể tưởng tượng được, ta không chỉ có thể lấy thân để chắn tai cho phu tế, lại cũng có thể cướp lấy số phận của hôn phu.
Hiện giờ, chúng ta vẫn là quan hệ hôn phu hôn thê, đối với ta mà nói, việc mượn vận này dễ như trở bàn tay.
Ta tháo dây thừng cùng với váy áo bông, giãy giụa bò lên bờ.
Trong nháy mắt sống lại một lần nữa, ta đã nghĩ.
Cho dù là cha ta hay Thích Trường Lan, một ngày nào đó ta muốn cho bọn họ phải hối hận vì những gì đã làm.
Ta muốn đoạt đi quyền thế mà bọn họ coi trọng nhất, khiến cho bọn họ biết, bị người khác giẫm đạp như một con chó, là cảm giác như thế nào.
Ở dưới tác dụng của vận thế, ta ướt đẫm lại được một kẻ buôn người nhặt đi.
Nàng bán ta vào hoa lâu lớn nhất kinh thành, Xuân Trú Lâu.
Tú bà ghét bỏ nốt ruồi đen trên mặt ta, nói tư chất này không tiếp khách được.
Ta không nói hai lời quỳ lên mặt đất, “Tiểu nữ tự biết dung mạo có thiếu sót, nhưng mà ở nhà đã đọc sách, hiểu biết chữ nghĩa, lại biết búi tóc rất đẹp.”
“Cầu xin ma ma phát thiện tâm, thương ta một chút, giữ ta lại làm nha hoàn chải đầu cho các cô nương đi!”
Tú bà cò kè mặc cả một phen với mẹ mìn, cuối cùng gật đầu.
“Coi như hôm nay ta làm một chuyện tốt đi, Nhân Nương còn thiếu một nha hoàn chải đầu, nếu nàng không chê ngươi, vậy thì ngươi tới hầu hạ đi!”
*
Nhân Nương là đầu bảng của Xuân Trú Lâu, có môt khuôn mặt phù dung, còn có một giọng nói rất phong lưu.
Trước mặt tú bà, nàng gọi ta vô cùng thân mật: “Muội muội thật là lanh lợi, ta thích còn không kịp, sao có thể ghét bỏ được?”
“Tới đây, phòng của tỉ tỉ ở đây, ngươi ở gian ngoài, chỉ cần nghe lời, ăn chơi không thể thiếu ngươi.”
Sau khi trở lại phòng, nàng đầy bụng oán khí mà ném đầy đồ vật, mảnh vỡ rải đầy đất.
“Ta đã nói rồi, lần này phải chỉnh tề một chút, dựa vào cái gì mà mấy nha đầu kia đều sạch sẽ thoả đáng, đến lượt ta lại ném tới một nữ Vô Diệm có mụn ruồi trên mặt chứ.”
“Tất cả đều coi thường Nhân Nương ta đây không còn dùng được, dễ bắt nạt phải không!”
Ta nắm chặt góc áo, sợ hãi run bần bật.
“Là A Nhàn không tốt, xin nương tử bớt giận.”
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, một chân đá lên đầu gối của ta, “Cút đi! Ngày thường đừng dùng nửa mặt kia để đối mặt với ta, xấu chết đi dược!”