Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 4

Nghĩ vậy, tôi kéo cậu bạn kia cùng lùi sang một bên, nhường lối đi cho Lâm Hành Chi.

Ấy thế mà, Lâm Hành Chi vẫn bất động.

Không biết có phải do bộ lọc "kẻ thù" của tôi quá mạnh hay không, mà tôi cảm thấy vẻ mặt của Lâm Hành Chi chẳng hề khá hơn chút nào.

Ngược lại, nó còn u ám hơn gấp bội!

Cậu bạn kia dường như không mấy để tâm đến hành vi kỳ lạ của Lâm Hành Chi. Sau khi chào tôi, cậu ấy quay người về lớp. Tôi cũng xoay người, định bước vào lớp học của mình.

Ngay khi tôi chuẩn bị bước qua cửa, một tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau. Một bàn tay nắm chặt lấy vai tôi.

Tôi quay đầu lại. Người đang giữ lấy vai tôi không ai khác chính là Lâm Hành Chi.

Tôi không có thời gian để kinh ngạc trước hành động đột ngột này, trong đầu tôi lúc này chỉ có một niềm tiếc nuối vô hạn vì đã để quên điện thoại ở nhà. Nếu không, tôi nhất định phải chụp lại khoảnh khắc kỳ thú này.

Vì vậy, tôi chỉ có thể bật chế độ mỏ hỗn.

"Không phải chính cậu bảo tôi tránh xa ra sao?"

"Sao thế? Hay trên vai tôi có gắn nam châm, nên mới hút chặt lấy tay cậu thế?"

Nếu là bình thường, Lâm Hành Chi sẽ liếc tôi một cái lạnh lùng, rồi chán ghét quay đi.

Hoặc cậu ta sẽ nhìn tôi đầy phán xét rồi hừ lạnh một tiếng: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Nhưng hôm nay thì khác.

Lâm Hành Chi cau mày, khuôn mặt trầm xuống đầy khó chịu, nhưng tuyệt nhiên không có ý định buông tay.

Cậu ta mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị tiếng chuông báo hiệu vào lớp cắt ngang.

Đó là tiếng chuông bắt đầu tiết học đầu tiên.

Tôi lười phải tranh cãi với Lâm Hành Chi, dứt khoát hất tay cậu ta ra rồi quay người vào lớp.

Khi tôi đã yên vị ở chỗ ngồi của mình, tôi mới thấy Lâm Hành Chi bước vào.

Guồng quay của sách vở và những bài giảng bận rộn khiến tôi nhanh chóng quên đi sự việc xảy ra ban sáng.

Trong tiết toán, giáo viên cho chúng tôi làm một bài kiểm tra ngắn.

Trong đề có hai câu hỏi hoàn toàn trùng khớp với phần kiến thức nâng cao mà tôi đã thấy trong giấc mơ, lại thêm phần giải thích cặn kẽ của Lâm Hành Chi, thế nên tôi ung dung viết ra đáp án.

Khi kết quả được công bố, cả Lâm Hành Chi và tôi đều đạt điểm tuyệt đối. Bài kiểm tra này, chúng tôi đồng hạng nhất.

Tôi thầm vui sướng trong lòng. Cuối cùng ngày báo thù này cũng đã tới!

Sau giờ học, cô bạn cùng lớp Tôn Điềm chạy đến chúc mừng tôi. Mặc dù chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đạt được số điểm ngang bằng với Lâm Hành Chi.

Tôn Điềm để ý đến mấy vết đỏ trên cổ tôi, định hỏi han vài câu, nhưng toàn bộ sự chú ý của tôi đã va vào phản ứng của Lâm Hành Chi.

Cậu ta ngồi ở vị trí so le phía sau, cách tôi hai hàng ghế.

Tôi lại càng vênh váo hơn khi nghe Tôn Điềm thì thầm rằng dường như Lâm Hành Chi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía này, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

Ha, cuối cùng cũng có ngày này! Gương mặt cậu ta sa sầm như đưa đám, chắc chắn là đang lo sợ ngai vàng của mình sớm muộn cũng sẽ bị tôi lật đổ!

Nhưng dù cậu ta có nhìn chằm chằm cũng vô dụng. Trong khi cậu ta còn đang say giấc, mơ mộng về mấy kịch bản phim ảnh, thì tôi đây ngay cả trong mơ cũng không ngừng học tập.

Chỉ là, nếu Lâm Hành Chi không xuất hiện, giấc mơ của tôi có lẽ sẽ hoàn hảo hơn.

Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của tôi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận