Bạn Trai Tôi Chính Là Đối Thủ Không Đội Trời Chung
Chương 3
Hay là do tôi quá lo lắng về cuộc đua thành tích nên mới sinh ra ảo giác?
Mà khoan, nghĩ lại thì, tuy đó là một cơn ác mộng, nhưng tôi lại nghe được toàn bộ lời giải cho câu hỏi nâng cao kia!
Chà, tôi chẳng có ưu điểm gì nổi bật, ngoài trừ trí nhớ siêu phàm. Đáp án đó đã được tôi khắc sâu vào tâm trí.
Lần này, tôi nhất định sẽ nghiền nát Lâm Hành Chi dưới chân mình!
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi lập tức trở nên phấn chấn.
Tạm gác lại cảm giác khó chịu từ cơn ác mộng, tôi đứng dậy chuẩn bị đến trường.
Lúc soi gương rửa mặt, tôi chợt phát hiện vài vệt ửng đỏ khả nghi trên cổ mình, rất nhạt, phải nhìn thật kỹ mới thấy.
Chúng không ngứa, nhưng khi ấn vào lại có cảm giác hơi đau.
Đêm qua tôi bị muỗi đốt à?
Một ý nghĩ điên rồ xẹt qua đầu khiến mặt tôi trắng bệch.
Có... có lẽ nào...
Đây là dấu vết mà Lâm Hành Chi trong mơ để lại?
Tôi bật cười trước suy nghĩ của chính mình.
Làm gì có chuyện đó? Nghe vô cùng phản khoa học.
Chắc chắn chỉ là muỗi đốt. Mình nghĩ nhiều rồi.
Thấy sắp muộn giờ học, tôi không nghĩ ngợi thêm, vội vàng chỉnh trang rồi xách cặp lao đến trường.
May mắn thay, tôi vừa đến lớp thì chuông cũng vừa reo.
Tôi thở phào, đang định bước vào thì một bạn nam lớp bên cạnh chặn lại, vẻ mặt đầy áy náy.
"Chuyện hôm qua... để lại dấu rồi à?"
"Xin lỗi cậu, là do tớ không giữ nó lại được..."
Tôi hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hiểu ra cậu ấy đang nói về chuyện gì.
Gần trường có một đàn mèo hoang, đám học sinh chúng tôi vẫn thường thay nhau chăm sóc chúng. Nhưng vì quy định của trường, chúng tôi đều ngầm hiểu sẽ không nhắc đến chuyện này trong khuôn viên.
Hôm qua, khi đang cho mèo ăn, tôi và cậu bạn này tình cờ gặp nhau. Con mèo trên tay cậu ấy đột nhiên nhảy xổ về phía tôi, may mắn là móng vuốt của nó không làm tôi bị thương. Tôi nghĩ không có gì đáng ngại nên cũng không để tâm, không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ.
Tôi đang định xua tay nói mình không sao thì một luồng khí lạnh lẽo quen thuộc ập đến từ phía sau.
"Tránh ra."
Giọng nói này...
Tôi và cậu bạn kia đồng loạt quay lại.
Là Lâm Hành Chi.
Cậu ta đứng ngay trước mặt chúng tôi.
Giấc mơ đêm qua vẫn còn ảnh hưởng ít nhiều, khiến tôi đối diện với Lâm Hành Chi có chút không tự nhiên.
Mà vẻ mặt cậu ta hôm nay cũng thật kỳ lạ, âm trầm xám xịt, như thể có ai vừa cướp mất bữa sáng của cậu ta vậy.
Lâm Hành Chi đứng yên tại chỗ, đôi mắt đang dán chặt vào thứ gì đó.
Tôi giật mình, nhận ra cậu ta đang nhìn chằm chằm vào cổ mình.
Ánh mắt của Lâm Hành Chi tựa như hai mũi khoan sắc lạnh, tập trung xoáy sâu vào cổ tôi.
Cảm giác mãnh liệt đó khiến tôi nhớ đến những vết đỏ khả nghi kia. Tôi chột dạ, theo bản năng muốn kéo cao cổ áo lên để che đi.
Nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào ve áo, cậu bạn bên cạnh đã ghé sát lại, thì thầm vào tai tôi.
"Hình như chúng ta đang chắn đường cậu ấy mất rồi."
Tôi: "..."
À, ra là vậy.
Thảo nào Lâm Hành Chi vừa nói "tránh ra" vừa nhìn tôi chằm chằm.
Cái nhìn của cậu ta lại khiến bản năng "mỏ hỗn" trong tôi trỗi dậy.
Ha, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy bạn bè người ta đứng nói chuyện ngoài hành lang bao giờ à?
Mặc dù trong lòng gào thét như vậy, nhưng lần này tôi quyết định không gây sự. Dù sao thì tôi cũng đang ở thế yếu, là người cản đường trước, có đấu khẩu cũng chẳng thắng nổi.