Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 61: Chương 61
“Diệp Tuyền.”
Trên đỉnh đầu, là giọng nói trầm thấp của anh.
Diệp Tuyền từ từ chớp mắt vài lần rồi mới ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của anh.
“Đừng luôn từ chối anh.” Anh cũng dừng lại vài giây: “Ít nhất, đừng luôn từ chối anh.”
“…”
Diệp Tuyền cong môi, lắc đầu với anh: “Không từ chối, chỉ là thật sự cảm thấy quyết định tối nay của anh không đủ lý trí.”
“Con người hà cớ gì phải luôn lý trí?” Tần Trí Thành khoác áo khoác lên chiếc giá áo phía sau cô: “Cùng một sản phẩm, nếu anh có lựa chọn khác, hà cớ gì phải chết dí trên một cái cây. Kinh doanh và mối quan hệ đều quan trọng như nhau. Cô Triệu kia lại chọn đứng về phía đối lập với em tất nhiên cũng chính là đứng về phía đối lập với anh, anh hủy bỏ hợp đồng với công ty đối lập không phải là bốc đồng.”
Giọng anh trầm ổn: “Cùng lắm, coi như là anh có chút nóng nảy trả thù cho vợ mình.”
Anh lại nói hết cả ra rồi.
Cảm giác đó khiến đáy lòng Diệp Tuyền thoáng chút phức tạp.
Thì ra vợ chồng có ý kiến khác nhau có thể trực tiếp giải quyết nói rõ chứ không phải là chiến tranh lạnh hay là để đến ngày hôm sau mới nói.
Miệng con người, chính là dùng để nói chuyện.
“Anh càng hy vọng sau khi gặp phải tình huống này em có thể chủ động nói với anh.” Tần Trí Thành nắm lấy tay cô: “Anh hiểu ý định ban đầu của em khi nói những lời này, không phải là không muốn anh làm, mà là sợ trăng tròn rồi sẽ khuyết. Nhưng Diệp Tuyền, tất cả của anh vốn dĩ đã giao cho em rồi.”
Bản hợp đồng đó là tấm chân tình của anh.
Tài sản của anh, cổ phần của anh, tất cả đều nằm trên tờ giấy đó.
“Cho nên, từ bây giờ em có thể thử tin tưởng anh.”
Diệp Tuyền nhìn anh, có lẽ vì không khí ấm áp trong nhà bao bọc, cô lại cảm thấy Tần Trí Thành cũng rất ấm áp, rất dịu dàng.
“Vậy bây giờ…” cô khẽ nói: “Em định cùng người em muốn tin tưởng chơi một ván game, được không?”
Bàn tay Tần Trí Thành khẽ vuốt qua mái tóc dài mềm mại của cô: “Hình như không có lý do gì để từ chối em.”
Diệp Tuyền cười.
Nhân lúc Tần Trí Thành đi tắm, cô vào phòng chơi game đó.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bên trong đã được trang trí vô cùng tinh xảo, thậm chí còn có cả một bức tường xếp đầy những hộp băng game.
Máy tính từ thùng máy đến thiết bị bàn phím, tất cả đều là những mẫu mã được lựa chọn sau khi đã nghiên cứu kỹ lưỡng.
Đèn tắt, chỉ còn lại ánh đèn nền phía sau máy tính sáng lên, không khí vô cùng tuyệt vời.
Diệp Tuyền ngồi ở vị trí bên trong, chạm vào gối ôm và đệm mềm.
Cô chọn vài trò chơi rồi lại tải xuống cho máy tính của Tần Trí Thành bên cạnh.
Bất chợt thấy khát, nhìn thấy xe đẩy đồ uống bên tay phải, cô mò mẫm trong bóng tối tiện tay lấy một chai đồ uống trông giống như nước mơ, vặn nắp uống, vị hơi kỳ lạ.
Diệp Tuyền nhíu mày, cảm giác như đang uống một loại đồ uống dưỡng sinh tổng hợp.
Cô cố gắng uống thêm vài ngụm, thật sự không uống nổi nữa, lại lấy một chai khác uống.
Đợi Tần Trí Thành từ phòng tắm ra thì thấy Diệp Tuyền co mình trên chiếc ghế công thái học đang ôm một chiếc gối ôm, có chút không ổn.
“Diệp Tuyền.”
“…Ừm.”
Tiếng đáp lại rất khẽ, gần như thì thầm.
Tần Trí Thành đi tới đặt tay lên má cô, hơi nóng.
Uống nhiều rồi à? Nhưng tửu lượng của cô đâu đến mức này.
Thường ngày Diệp Tuyền uống đến mức này cùng lắm chỉ là năm phần say, cô cũng sẽ không để mình say hơn, luôn phải giữ cho mình tỉnh táo.
“Diệp Tuyền.” Anh lại khẽ gọi.
Diệp Tuyền đến cả sức lực để đáp lại cũng không có, mềm oặt khẽ hừ một tiếng.
Tần Trí Thành bật đèn, khóe mắt liếc thấy chai nhỏ màu đen bên cạnh tay cô.
Trên đó là một dòng chữ tiếng Đức, sau khi Tần Trí Thành nhìn rõ dòng chữ đó, mày khẽ nhíu lại.
Anh đưa tay, nửa ôm lấy Diệp Tuyền, nhỏ giọng nói khẽ: “Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
Diệp Tuyền cảm thấy trong người như có một ngọn lửa, rất khô, rất nóng, ý thức cô vẫn còn rõ ràng nhưng lại nóng đến mức hơi mơ hồ.
Bị Tần Trí Thành bế ngang lên, vai khẽ chạm vào cơ bắp rắn chắc của anh, cả đầu Diệp Tuyền vùi vào người anh.
Anh vừa tắm xong, trên người mùi hương rất dễ chịu, sảng khoái, kiềm chế, còn có mùi bạc hà rất nhẹ rất nhạt, xen lẫn chút hương đàn hương, thanh mát đến mức có chút se đắng.
Cô không muốn nói chuyện, hơi thở nóng rực phả lên xương quai xanh của Tần Trí Thành.
Lúc đặt Diệp Tuyền lên giường trong phòng ngủ chính, đôi môi mềm mại của cô vô tình chạm vào yết hầu của anh.
Cơ thể cả hai người cùng lúc hơi căng cứng lại.
Diệp Tuyền có ý thức, cô không muốn giở trò lưu manh với Tần Trí Thành, nhưng cơ thể lại thôi thúc cô muốn đến gần anh hơn một chút.
“Tần Trí Thành…” Cô khẽ nói: “Hình như em có chút không ổn.”
“Ừm.” Tần Trí Thành dịu dàng lau đi những giọt mồ hôi mỏng manh trên trán cô: “Biết tại sao không?”
Đôi mắt mơ màng của Diệp Tuyền khẽ nheo lại, lắc đầu: “…”
“Lúc nãy em uống thuốc bổ rồi.”
Thuốc bổ?
Sao trong nhà lại có thứ này.
Diệp Tuyền nóng đến mức không còn sức lực để cử động, lại sợ mình không kiểm soát được mà động tay động chân với Tần Trí Thành, đành phải cố gắng nằm nghiêng trên giường không động đậy.
Lờ mờ cảm nhận được Tần Trí Thành ra ngoài một lát, lúc trở về, chiếc khăn ướt lạnh lẽo đắp lên trán, làm dịu đi một nửa cơn nóng bức.
Nhưng vẫn rất nóng, như bị nướng bên cạnh lò lửa đến khó chịu.
Tần Trí Thành gọi điện thoại cho kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này: “Mẹ mua à?”
Bà Chu bên kia giả ngốc: “Con nói gì vậy Tiểu Bảo.”
“Mẹ có cần con đi kiểm tra camera không.”
“…Ôi chao.” Bà Chu ngắt lời anh: “Mẹ đâu có muốn hai đứa xảy ra chuyện gì đâu, sao lại dùng giọng điệu chất vấn như vậy nói chuyện với mẹ. Có những thứ có thể không dùng đến, nhưng không thể không có. Lỡ như có ngày hai đứa tình cảm nồng thắm mà trong nhà lại không chuẩn bị gì thì làm sao được. Mẹ làm vậy là để hai đứa có một trải nghiệm tốt, không phải cho Tiểu Tuyền Tuyền uống, thuốc này mạnh quá uống lỡ như hại sức khỏe thì sao, con uống là được rồi—”
Tần Trí Thành không đợi mẹ mình nói thêm những lời lẽ không trong sáng nào nữa, liền cúp điện thoại.
Thật ra bà Chu chỉ gửi thùng đồ này đến.
Nhưng ai ngờ được người giúp việc không biết tiếng Đức, tưởng là giống như những đồ ăn vặt tài xế mang đến phòng chơi game nên tiện tay nhét hết vào.
Thứ này không có hại gì cho sức khỏe, chỉ là bồi bổ.
Diệp Tuyền hôm nay vừa hay uống không ít rượu, lúc này lại uống hơn nửa chai, thuốc tác dụng quá mạnh, đã ngấm rồi.
Tần Trí Thành lại đi nhúng khăn vào nước lạnh đắp lên cổ cho cô.
Diệp Tuyền gối đầu lên vai anh, cố nén hơi thở yếu ớt, cả người nóng ran không chịu nổi.
“Anh đi gọi Đỗ Tân đến.”
“…Đừng.” Bàn tay mềm oặt đó nắm lấy tay anh: “Không phải dì nói rồi sao, không sao đâu. Em nghỉ một lát là khỏe lại, Đỗ Tân cô ấy bận lắm, đừng làm phiền cô ấy.”
Vì không thoải mái nên giọng đã khàn đi.
Đi tắm không có tác dụng, nước nóng dội lên người chỉ càng thêm khô nóng, lại không thể tắm nước lạnh, chỉ đành như hạ sốt dùng khăn lạnh đắp lên, lau người.
Tần Trí Thành một tay ôm eo cô, để cô dựa vào vai mình, mái tóc mềm mại rũ xuống vai.
Anh cụp mắt, lau vùng da sau gáy và xương quai xanh.
Mỗi lần chạm vào đều rất nóng, Diệp Tuyền từ từ thở nhẹ, mồ hôi hơi khô dính trên người, thân thể cô căng cứng, vùi đầu vào lòng Tần Trí Thành, bất giác ôm chặt lấy anh, vừa xấu hổ vừa lúng túng, không biết phải làm sao.
Dù Tần Trí Thành có kiểm soát tốt đến đâu cũng bị những hành động cọ xát ôm chặt lung tung của cô làm cho cả người khẽ căng cứng.
“Diệp Tuyền.” Giọng anh rất nhẹ.
Một lát sau, Diệp Tuyền cảm nhận được trên đỉnh đầu mình có một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống.
Rất nhẹ, lại rất quyến luyến, thật ra không giống một nụ hôn.
Bởi vì anh chỉ cúi người hôn lên tóc cô, rồi môi đặt lên trán cô một lúc lâu không động, cứ giữ nguyên tư thế đó.
Như đang dỗ dành.
Không biết qua bao lâu, Diệp Tuyền mệt đến mức mí mắt trĩu xuống, sắp ngủ thiếp đi.
Người đàn ông vẫn không động, cẩn thận hôn đi những giọt mồ hôi trên trán cô.
“Không chơi game được nữa rồi.”
Diệp Tuyền đã chìm vào giấc ngủ, lờ mờ nghe thấy giọng anh, vô thức đáp lại một tiếng, như tiếng hừ, lại như tiếng ừm.
Một tiếng rất ngắn.
Cô hoàn toàn ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Toàn tâm toàn ý buông bỏ sự căng thẳng, ngủ thiếp đi trong lòng anh.