Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 125: Chương 125
Thử nghiệm lâm sàng của Côn Lôn RC729 có vấn đề, mọi tiến trình đều bị đình trệ, dự án cũng phải tạm thời bị dừng lại.
Nửa năm nay, Côn Lôn là tâm huyết của cả phòng dự án, Tổng kỹ sư Triệu sau khi nghe tin, mắt hơi ươn ướt.
Ông hít một hơi thật sâu rồi quay sang dỗ dành tâm trạng của mấy vị kỹ sư khác.
“Rồi sẽ làm lại mà, phải không?”
Theo quy trình, những thiết bị y tế có vấn đề này đều phải được gửi hết đến trung tâm, không được để lại một chiếc máy nào.
Lúc nhìn nhân viên hiện trường chuyển từng chiếc máy đi, tâm trạng của mọi người không nghi ngờ gì nữa giống như nhìn con mình bị đưa đi, tim như nhỏ máu cũng không quá lời.
Tuy nhiên đúng lúc định chuyển chiếc máy thứ ba từ dưới lên, Hướng Thần lại xuất hiện.
“Đợi một chút.” Anh nói với người phụ trách trong nhóm đó: “Có tình huống đột xuất, có lẽ cần hai bên trao đổi.”
Tin tức Hướng Thần chặn nhân viên chuyển thiết bị đi không lâu sau đã đến tai Hứa Bạc.
Lúc đó anh ta còn đang ngồi ở bàn làm việc của chị gái, nghe thấy tin tức này mí mắt cũng khẽ run lên.
Anh ta biết rất rõ, Hướng Thần không đến lúc cần thiết sẽ không ra tay.
“Bên đó sắp xếp ổn thỏa chưa?” Anh ta không yên tâm gọi điện thoại qua.
“Anh yên tâm, tiền đã đưa đủ rồi, người cũng đã được đưa ra nước ngoài rồi, tuyệt đối không thể nào có bất kỳ rắc rối nào sau này đâu.”
Nghe nói như vậy, lòng Hứa Bạc mới coi như hơi yên tâm lại.
Sẽ không có chuyện gì đâu, anh ta làm việc kín kẽ như vậy, sẽ không bị phát hiện.
Hơn nữa, cho dù thật sự bị phát hiện cũng còn có tên họ Thẩm kia gánh tội thay…
Anh ta đặt điện thoại xuống, đứng dậy.
Đẩy cửa phòng khám ra, đang định đi tìm mẹ, lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Phó viện trưởng Triệu—— Tần Trí Thành.
Hai người đối diện cũng nhìn thấy anh ta.
Không hiểu sao, mày Phó viện trưởng Triệu nhíu chặt lại, vẻ mặt bực bội.
Môi anh ta khẽ mấp máy, vô thức lùi lại nửa bước.
“Con qua đây cho mẹ, Hứa Bạc!” Giọng nói lạnh lùng đó là điều Hứa Bạc chưa từng nghe thấy từ miệng mẹ mình, anh ta khựng lại.
“…Anh.”
Anh ta nhìn Tần Trí Thành.
Tần Trí Thành lại không trả lời anh ta một câu, thậm chí đến cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
…
Thẩm Bồi Diên vừa mới về đến Thượng Hải liền nhìn thấy mẹ ở bệnh viện.
Nói thật, mẹ Thẩm cả đời kiêu hãnh cao ngạo, chưa từng có lúc nào thê thảm như vậy.
Nằm trên giường, cắm ống thở, sắc mặt trắng bệch, vẫn còn đang hôn mê.
Anh ta tưởng rằng mình không có nhiều tình cảm với người mẹ này, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh đó, vẫn thấy choáng váng, một cảm xúc không thể gọi tên bao trùm lấy anh, trái tim như bị siết chặt.
“Chuyện gì vậy?”
Trịnh Tống giữ lấy tay anh ta: “Bồi Diên, cậu phải bình tĩnh, bây giờ cả nhà đều trông cậy vào cậu đấy.”
Anh ta kể lại chi tiết lời nói của Tôn Bội Bội, Thẩm Bồi Diên không nói một lời.
Mẹ Thẩm mang cháo cho Tôn Bội Bội à?
Không thể nào.
Nhưng cũng không có khả năng thứ hai, bởi vì anh ta rất hiểu Tôn Bội Bội, cô ta quá nhút nhát, quá yếu đuối.
Thẩm Bồi Diên ở lại bên giường bệnh đến chiều, bố Thẩm mới cuối cùng xuất hiện.
Thẩm Bồi Diên đã không biết bao lâu không gặp người bố này của mình rồi, lúc kết hôn ông ta cũng chỉ vội vàng lộ diện một lát rồi rời đi.
Ông ta không ngoại tình, chỉ là không muốn nhìn thấy mẹ Thẩm.
Cho nên bao nhiêu năm nay đều sống ở trường, giảng dạy là tất cả với ông.
Ông ta và mẹ Thẩm ở bên nhau thường xuyên tranh cãi, cách áp đặt người khác của mẹ Thẩm ông ta không chịu nổi nên đã dọn ra ngoài ở nhiều năm rồi.
Bây giờ, nghe tin vội vàng chạy đến, nhìn thấy vợ như vậy, nói không xúc động là giả, nhưng vì bao năm không gặp, cảm giác lại như đến thăm họ hàng xa.
Hai bố con gặp nhau, Thẩm Bồi Diên nhìn thấy hộp quà trên tay ông ta, cười.
“Bố đến thăm họ hàng à?”
Bố Thẩm ngượng ngùng, đặt đồ xuống: “Bố chỉ cảm thấy không mang gì cả mà về thì không hay lắm.”
Thẩm Bồi Diên không nói gì, chỉ nhìn mẹ Thẩm đang nằm trên giường bệnh.
Anh ta đột nhiên cảm thấy bà thật đáng thương.
Cả một đời vì gia đình của bà, nhưng đến cuối cùng chồng không thân, con không gần, con dâu chọn cũng không vừa ý, bây giờ rơi vào tình cảnh này, không ai có thể chịu khổ thay bà một chút nào.
Anh ta thở dài, ra khỏi phòng bệnh.
Tôn Bội Bội vịn vào lưng ghế từ từ đi tới: “Bồi Diên, anh về rồi.”
Tôn Bội Bội sắp đến ngày sinh, trông có vẻ trưởng thành hơn trước rất nhiều, không còn hay gây chuyện nữa, người cũng giản dị dịu dàng hơn, như mang theo hào quang của tình mẫu tử.
Thẩm Bồi Diên lạnh nhạt lướt qua mặt cô ta: “Sao không ở dưới.”
Phòng bệnh của Tôn Bội Bội ở ngay dưới lầu, phòng chờ sinh.
“Em sợ anh không đến tìm em.” Tôn Bội Bội khựng lại, nhỏ giọng nói khẽ: “Tiện thể em cũng đến thăm mẹ.”
Công bằng mà nói, bất kể con người Tôn Bội Bội thế nào, cô ta đối với mẹ Thẩm đều răm rắp nghe lời.
Những điều này Thẩm Bồi Diên đều thấy rõ.
Dù Diệp Tuyền có gả vào, chắc cũng không làm được đến mức này.
Cô ta trông cũng khá ngoan, đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi kết hôn Thẩm Bồi Diên cảm thấy có chút thoải mái với người vợ này.
Anh khẽ vuốt v.e má Tôn Bội Bội: “Mấy ngày nay vất vả cho em rồi.”
Tôn Bội Bội khựng lại, mắt đỏ hoe, mím môi lắc đầu: “Không dám nói vất vả, nếu không phải vì em, mẹ cũng sẽ không…”
“Đều là tai nạn, không thể kiểm soát được.” Thẩm Bồi Diên dỗ dành: “Đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, anh đưa em xuống lầu trước, mấy ngày nay em yên tâm dưỡng thai, anh sẽ đợi đến khi em sinh con xong rồi mới đi.”
Tôn Bội Bội nghe thấy những lời này, gần như sắp rơi lệ.
“Cảm ơn anh, Bồi Diên…”
“Ngốc quá.”
Lúc đó điện thoại của Thẩm Bồi Diên rung trong túi, nên anh ta không nhận được cuộc gọi đầu tiên.
Anh ta cũng không ngờ, mình sẽ không thể ở bên Tôn Bội Bội lúc sinh con.
Nhưng rất nhanh, cuộc gọi thứ hai lại đến, anh ta nhấc máy, nhận được tin phải lập tức quay về Bắc Bình.