Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 66: Chương 66
Lúc này, cho dù Tần Lãng có ngốc đến đâu cũng nên nhận ra mình đã bị Cố Tây Khê lừa, cái gì mà có năng khiếu, cho dù có năng khiếu đến đâu cũng không thể lần nào cũng kiểm soát được lực để không làm người khác bị thương.
“Cố Tây Khê cũng thật quá đáng.” Thấy Tần Lãng vẫn chưa tha thứ cho mình, Thái Điềm Tâm liền quả quyết nói: “Thầy Tần, ngày mai anh cứ xem, em sẽ giúp anh lấy lại thể diện.”
Tần Lãng lúc này mới nhìn về phía Thái Điềm Tâm: “Em định làm thế nào?”
“Ngày mai em và Cố Tây Khê không phải có một cảnh đối đầu sao? Anh cứ chờ xem, em sẽ giành hết đất diễn của cô ta, biến cô ta thành phông nền, như vậy có thể giúp anh hả giận không.” Thái Điềm Tâm nói.
“Cũng tạm được.” Tần Lãng nói.
Ngày hôm sau, sau khi Cố Tây Khê đến đoàn phim từ sáng sớm, cô được biết cảnh quay hôm nay lại có sự thay đổi.
Cảnh quay của cô và Thái Điềm Tâm được đẩy lên trước.
Khi Tạ An An trang điểm cho cô, cô ấy đã nhắc nhở: “Cô Cố, e rằng đây lại là tiệc rượu Hồng Môn, cô phải cẩn thận đấy.”
“Yên tâm.” Cố Tây Khê nhàn nhạt nói.
Cô trang điểm xong đi qua, Thái Điềm Tâm đã đợi sẵn ở phim trường.
Thấy cô đến, trên mặt còn nở một nụ cười: “Đây là lần đầu tiên tôi đóng cảnh đối đầu với cô đấy, chị Tây Khê, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
“Tính theo thời gian vào nghề thì cô mới là tiền bối.” Cố Tây Khê nói: “Phải là tôi mới cần được cô chỉ giáo nhiều hơn.”
Nụ cười trên mặt Thái Điềm Tâm nhạt dần, sắc mặt Cố Tây Khê không đổi.
Hai người còn chưa bắt đầu quay, những nhân viên bên cạnh đã ngửi thấy mùi thuốc súng.
“CôThái, có cần đối diễn trước không?” Cố Tây Khê lắc lắc kịch bản trong tay, hỏi.
“Không cần đâu, tôi tin vào năng lực của cô, không cần đối diễn chắc cũng không có vấn đề gì.” Thái Điềm Tâm cười giả lả nói. Đùa à, nếu đối diễn, Cố Tây Khê phát hiện ra không ổn, tìm cách trì hoãn cảnh đối đầu hôm nay thì làm sao khiến cô mất mặt được?
“Vậy chúng ta quay trực tiếp luôn đi.” Cố Tây Khê nói.
Bùi Bất Liễu thực sự lo lắng cho Cố Tây Khê, anh ta càng nghĩ càng thấy ba trăm vạn kia giống như tiền mua mạng, cầm trên tay nóng như lửa, sau khi xác nhận ca phẫu thuật cắt ruột thừa của mẹ mình ở bệnh viện thành công, Bùi Bất Liễu vội vàng mua chuyến bay sớm nhất đến phim trường.
Tuy không có bản lĩnh gì nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất mình vẫn có thể chống đỡ cho Tây Khê của họ.
“DIỄN!” Quách Nhất Minh hô một tiếng.
Trên phim trường, sắc mặt Cố Tây Khê lập tức thay đổi, nụ cười của cô trở thành nụ cười chế giễu, cằm hơi nhếch lên, mắt liếc nhìn: “Bạch Thốn Tâm, ngươi dựa vào đâu mà bắt ta từ bỏ Cầu Vấn Thiên?”
“Sư tỷ.” Bạch Thốn Tâm đỏ hoe mắt: “Sư tỷ đừng cố chấp nữa, sư huynh căn bản không thích sư tỷ, sư tỷ cứ tiếp tục như vậy, chỉ khiến chúng ta đều đau khổ.”
“Đều đau khổ?!” Liễu Nhu Tình đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt phượng của cô đầy tơ máu, những ngón tay thon dài hơi run rẩy: “Nỗi đau khổ này chẳng lẽ không phải do ngươi gây ra sao?”
“Chúng ta chân thành yêu nhau, là vì sư tỷ vẫn không buông tha sư huynh, sư huynh và ta mới không nhận được lời chúc phúc của mọi người.” Bạch Thốn Tâm nức nở nói: “Nếu sư tỷ yêu sư huynh, sư tỷ nên buông tha cho chàng ấy.”
“Ta buông tha cho hắn?” Liễu Nhu Tình nheo mắt lại, cô từng bước tiến về phía Bạch Thốn Tâm.
“Năm bảy tuổi, nhà hắn tan cửa nát nhà, là ta đưa hắn đến tông môn, là ta giúp hắn báo thù rửa hận.
Mười tuổi, hắn nói muốn có kiếm Bích Thanh nhưng tu vi không đủ, là ta ngày ngày dẫn hắn tu luyện, hắn mới có thể trở thành chủ nhân của kiếm Bích Thanh.
Mười ba tuổi, hắn trúng kịch độc, người xuống vực sâu vô tận tìm tiên liên cho hắn là ta, giúp hắn khôi phục linh lực là ta.
Cả sư môn đều đã coi ta và hắn là một đôi đạo lữ, bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng phủ nhận nhưng ngươi xuất hiện, ta lại trở thành kẻ thứ ba, trở thành người cản trở hạnh phúc của hai người.