Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 80

Trần Ánh Trừng vẫn còn đang nhìn chằm chằm tay áo của Giang Tùy Sơn, trong đầu suy nghĩ xem làm cách nào lấy lại vũ khí của mình. Nhưng Giang Tùy Sơn hoàn toàn không cho nàng cơ hội, đã quay sang cùng Lãnh Thành Quang thảo luận chính sự.

 

Lãnh Thành Quang hỏi:

“Hiện tại tình hình rốt cuộc là thế nào? Ý các ngươi là dân làng nơi này vốn dĩ không phải người sao?”

 

“Bọn họ không thể tính là yêu quái,” Giang Tùy Sơn nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dấu vết như hoa văn màu bạc trên n.g.ự.c tiểu nhị “Nhưng cũng không thể gọi là con người. Chỉ đơn giản là khoác lên mình lớp da người mà thôi.”

 

“Bọn họ bị ký sinh.” Trần Ánh Trừng tiếp lời “Hôm nay ta dùng la bàn kiểm tra mấy nhà trong thôn. Người già và trẻ con vẫn còn bình thường, chỉ có thanh niên, người trưởng thành là bị ký sinh.”

 

“Thứ gì làm vậy? Là yêu quái sao?” Lãnh Thành Quang hỏi.

 

“Không hẳn,” Trần Ánh Trừng lắc đầu: “Là tà thuật.”

 

Nàng thoáng ngập ngừng. Vì bản thân cũng không biết nên giải thích thế nào cho rõ. Chuyện này vốn dĩ rất sát với tình tiết chính trong cốt truyện, thậm chí còn liên quan đến nhiều nhân vật quan trọng trong nội dung gốc của cuốn sách.

 

Trong nguyên tác, Hạ Hầu gia vốn nuôi dưỡng yêu thú, vì muốn nhanh chóng tăng cường sức mạnh cho bầy thú, Hạ Hầu Cùng La đã kết hợp một loại tà thuật cổ xưa với mầm giống của loài “Khóc Hồn Đằng” đến từ Nam Quốc, tạo ra một loại pháp thuật tà đạo có uy lực cao hơn gấp bội.

 

Khóc Hồn Đằng vốn dĩ là thực vật có khả năng ký sinh trên sinh linh còn sống. Song, dây đằng của nó yếu ớt, chỉ cần một tác động nhỏ cũng dễ gãy, lại dễ khô héo. Nó thường chỉ ký sinh được lên loài thực vật hoặc động vật nhỏ, hiếm khi có thể chiếm cứ thân thể người.

 

Nhưng sau khi bị Hạ Hầu Cùng La cường hóa, Khóc Hồn Đằng có được khả năng tự hồi phục mạnh mẽ. Một khi ký sinh vào cơ thể con người, nó sẽ hút cạn huyết nhục, sau đó đưa dây đằng của mình vào bên trong lớp da còn lại, dùng đó để điều khiển hành vi của người bị ký sinh.

 

Theo những gì Trần Ánh Trừng mơ thấy, thời điểm hiện tại, Hạ Hầu Cùng La vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm loại tà thuật này, và nơi thí điểm đầu tiên chính là huyện Tây Khẩu.

 

Người bị ký sinh bởi Khóc Hồn Đằng vẫn có thể sinh hoạt như người thường, hành vi không hề có điểm khác biệt, vì thế dù có người thân cận bên cạnh cũng rất khó phát hiện ra dị trạng.

Hạ Hầu Cùng La làm việc cực kỳ bí mật và cẩn trọng. Lúc đầu, mỗi nơi y đến chỉ chọn một vài người để hạ thủ, bắt đầu từ những thôn làng hẻo lánh, từng bước lan rộng đến các thành trấn đông dân cư.

 

Chờ đến khi người trong thiên hạ phát giác điều dị thường thì Khóc Hồn Đằng đã lan khắp ba đại thành, lớn nhỏ thôn xóm đều có dấu vết, thậm chí ngay trong khu trung tâm của Thủy Hưng Thành cũng đã có người bị ký sinh.

 

Mà khi ấy, đã là chuyện ba năm sau.

 

Chuyện này, kỳ thực còn có chút liên quan đến Lãnh Thành Quang. Năm đó y thần trí rối loạn, tàn sát dân Nam Dương Trang, nhưng lại không bị phát giác ngay. Ngược lại, còn dẫn người Thanh Bảo Tư đến “giả vờ điều tra”. Mãi đến khi y mưu phản, đồ sát Quốc chủ thành thì sự việc mới vỡ lở.

 

Lúc ấy, Lãnh Thành Quang đã hoàn toàn mất kiểm soát, đâu còn tâm trí để che giấu hành tung. Những dấu vết y để lại, đều là người của Hạ Hầu gia âm thầm xử lý sau đó.

 

Lúc còn trong mộng, Trần Ánh Trừng từng tưởng rằng Hạ Hầu Cùng La giúp đỡ Lãnh Thành Quang là để mượn sức hắn, hai người cấu kết làm điều ác. Nhưng nghĩ lại, có lẽ Nam Dương Trang mới là nơi Hạ Hầu Cùng La chọn làm điểm thí nghiệm đầu tiên cho Khóc Hồn Đằng, còn việc giúp Lãnh Thành Quang chẳng qua chỉ là để che giấu hành tung của bản thân.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Ánh Trừng khi nhìn Lãnh Thành Quang trở nên khó đoán.

 

“……”

Khóe môi Lãnh Thành Quang giật giật, nói:

“Ngươi thật nên đi xem lại đôi mắt của mình.”

 

Trăm Dặm Ngôn Đông nghe không hiểu gì, hiếu kỳ ghé đầu lại gần:

“Vậy… vậy hắn bây giờ rốt cuộc là cái thứ gì?”

 

Ngay lúc ấy, tên tiểu nhị ngẩng đầu nhìn hắn, khiến Trăm Dặm Ngôn Đông sợ đến lui lại mấy bước.

 

“Khách quan, các vị nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tiếng trẻ khóc đêm nay chưa biết sẽ vang lên tới khi nào. Ta đã đốt sẵn hương an thần trước cửa phòng quý vị, mong các vị dưỡng đủ tinh thần để tiếp tục tra án vào ngày mai.”

 

Lời hắn nói nghe không có điểm gì dị thường, từ giọng điệu đến thần thái đều giống như người thường. Nếu không phải vết thương trên n.g.ự.c chưa khép, vẫn đang rỉ ra dịch lạ, e rằng chẳng ai dám chắc hắn đã không còn là con người.

 

Trăm Dặm Ngôn Đông rùng mình, rít lạnh:

“Tà thuật gì mà đáng sợ như vậy? Nhìn chẳng khác gì người sống.”

 

Trần Ánh Trừng thản nhiên đáp:

“Bên trong thân thể hắn đã hoàn toàn trống rỗng. Duy chỉ có đại não là còn nguyên vẹn.”

 

“C-cái gì?!”

Trăm Dặm Ngôn Đông lùi thêm mấy bước, trốn luôn sau lưng Giang Tùy Sơn:

“Thật sự khủng khiếp như vậy sao?”

 

Hắn dừng một chút, lại quay đầu nhìn Trần Ánh Trừng:

“Nhưng ngươi làm sao biết được những điều này? Ngươi không phải đã… c.h.é.m đầu người ta ra xem đấy chứ?! Ngươi mới là đáng sợ nhất đó!”

 

Trần Ánh Trừng: “……”

 

Giang Tùy Sơn phất tay đuổi hắn ra chỗ khác:

“Trễ rồi, ngươi về phòng nghỉ đi.”

 

Trăm Dặm Ngôn Đông vẻ mặt oan ức:

“Trễ gì mà trễ, rượu của ta còn chưa uống xong mà…”

 

Lãnh Thành Quang bật cười:

“Sớm đã nghe đại danh của Trăm Dặm công tử, nay gặp rồi, quả thật danh bất hư truyền.”

 

“Hửm? Ta nổi danh vậy sao? Ai mà chẳng từng nghe qua tên ta chứ.”

 

“Không chỉ là nổi danh.”

Lãnh Thành Quang khẽ liếc nhìn Trần Ánh Trừng, hỏi:

“Chuyện này… có nên báo cho Thu tỷ các nàng biết không?”

 

“Không nói đâu.” Trần Ánh Trừng bĩu môi, “Cứ để bọn họ tự điều tra đi.”

 

Lãnh Thành Quang cong khóe môi, cười như không cười:

“Sao lại còn ghi thù thế kia?”

 

“Nói cho bọn họ cũng chẳng ích gì. Chẳng lẽ lại bảo là ta… mơ thấy?” Trần Ánh Trừng dở khóc dở cười, “Bọn họ làm sao mà tin?”

 

“Biết đâu lại tin thì sao? Ta thì tin đó.”

 

Trần Ánh Trừng lắc đầu:

“Không thể bứt dây động rừng.”

 

Hiện tại kế hoạch của Hạ Hầu Cùng La vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, hắn nhất định sẽ hết sức cẩn trọng, lúc nào cũng chuẩn bị đường lui. Nếu bây giờ bị vạch trần, rất có thể hắn sẽ lập tức đổ vấy tội danh lên người Lý gia, sau đó âm thầm dời điểm thử nghiệm đến nơi khác, càng khiến nhiều người vô tội bị hại hơn.

 

Lãnh Thành Quang hỏi:

“Vậy bây giờ… chúng ta nên làm gì?”

 

“Ta cũng không biết nữa.”

Trần Ánh Trừng ngẩng lên nhìn về phía Giang Tùy Sơn, định nghe thử ý kiến hắn. Nhưng ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Giang Tùy Sơn đã lập tức quay đi, đôi mắt đen sẫm phủ một tầng lạnh lẽo.

 

Hắn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ xoay người đi lên lầu, bước chân nặng nề như muốn giẫm vỡ từng bậc gỗ dưới chân.

 

Trăm Dặm Ngôn Đông gọi với theo:

“Đại ca, ngươi đi đâu đấy? Không uống nữa à?”

 

Hai người một trước một sau lên lầu. Trần Ánh Trừng thu lại ánh mắt, vừa quay đầu đã thấy Lãnh Thành Quang đang cười đến mức vai cũng run run.

 

“Người chồng trước này của ngươi m.á.u ghen cũng lớn quá rồi đấy.”

 

Tiểu tử này đã không ít lần bày vẻ trước mặt hắn, giờ cuối cùng cũng thấy Tiểu Tước ăn thiệt, trong lòng hắn quả thực vô cùng sung sướng.

 

Khóe môi Trần Ánh Trừng hơi trầm xuống, lộ ra vẻ bất mãn:

“Hai chúng ta còn chưa giải khế ước, chưa thể coi là chồng trước.”

 

“Vậy thì hai người các ngươi…” Lãnh Thành Quang nhấp môi suy nghĩ hồi lâu, cũng chẳng nghĩ ra được từ nào thích hợp, “Thật đúng là… một đôi bích nhân.”

 

Trần Ánh Trừng cau mày:

“Đừng tưởng ta không nghe ra ngươi đang châm chọc ta đấy.”

 

“Ngươi càng ngày càng thông minh.”

Lãnh Thành Quang liếc lên lầu một cái, hạ giọng ghé sát tai nàng nói:

“Ta thấy, ngươi rời khỏi cái tên kia mới là lựa chọn đúng đắn. Hai người các ngươi vốn chẳng hợp nhau.”

 

Trần Ánh Trừng hừ lạnh:

“Ai không xứng với ai?”

 

“Ngươi nghĩ thử xem?” Lãnh Thành Quang không trả lời, mà chỉ hỏi lại.

 

“A.” Trần Ánh Trừng trừng mắt liếc hắn, sau đó xoay người đi thẳng lên lầu.

 

Lãnh Thành Quang lại nhìn lên lầu hai lần nữa, khóe môi nhếch lên đầy ý khiêu khích. Chỉ thấy một bóng người vụt qua nơi hành lang, thân ảnh xoay người mang theo một luồng oán khí không nhỏ.

 

Nụ cười nơi môi hắn dần thu lại. Hắn nhìn thấy tên tiểu nhị đang lặng lẽ quét tước ở góc, lập tức gọi lại.

 

Bọn người này, chỉ biết gây chuyện mà chẳng biết dọn dẹp. Cái lỗ hổng to tướng giữa n.g.ự.c tiểu nhị kia, nhìn qua đã khiến người ta nghi ngờ, làm sao mà giấu được.

 

Lại phải để hắn đi thu dọn cục diện rối ren này.

 

Khi Trần Ánh Trừng đi ngang qua phòng Giang Tùy Sơn, nàng chợt nhớ đến cây trâm của mình vẫn còn trong tay hắn, liền do dự không biết có nên gõ cửa đòi lại hay không.

 

Tay đã nâng lên định gõ, lại khựng lại. Sau một thoáng ngập ngừng, nàng lặng lẽ xoay người trở về phòng.

 

Nửa đêm đến gõ cửa người khác, xét ra thật không hợp lễ, dễ khiến người ta hiểu lầm. Vẫn là để ban ngày tìm cơ hội khác thì hơn.

 

Trần Ánh Trừng vừa mới đi được hai bước, cánh cửa sau lưng đã khe khẽ mở ra. Giang Tùy Sơn đứng trong phòng, nhẹ nhàng gọi nàng:

 

“Trừng Trừng.”

 

Giọng nói ấy rất khẽ, khiến nàng ngỡ mình nghe nhầm.

 

“Trần tiểu thư.” Hắn lại gọi lần nữa, lần này thanh âm vang rõ, trầm ổn mà có khí lực.

 

“Chuyện gì?” Trần Ánh Trừng nghiêng đầu lại, giọng hờ hững.

 

Giang Tùy Sơn đưa tay ra, trong lòng bàn tay là chiếc trâm nàng để quên:

“Vật này… của nàng.”

 

Trần Ánh Trừng lần này không lập tức đưa tay đón lấy. Chỉ đến khi Giang Tùy Sơn chủ động bước tới, đưa tận tay, nàng mới nhận lại, khẽ gật đầu:

“Đa tạ.”

 

“Giữa ta và nàng… cần gì khách sáo đến vậy?”

 

“……”

 

Trần Ánh Trừng xoay người định đi, Giang Tùy Sơn lại lặng lẽ theo sau. Nàng giả vờ như không nhận ra, nhưng khi hắn đã đặt nửa bước chân vào cửa phòng nàng, nàng đành phải dừng lại, xoay người đối diện.

 

 

“Còn chuyện gì nữa?”

 

“Có.”

 

Nam Cung Tư Uyển

“Nói.”

 

“Về chuyện… Khóc hồn đằng…”

 

“Suỵt.” Trần Ánh Trừng xua tay, “Chuyện này không thể nói ở đây.”

 

“Vậy phải đi đâu?” Giang Tùy Sơn cong môi, nửa đùa nửa thật, “Trần tiểu thư xem ta là mãnh thú gì đó hay sao, chẳng lẽ không chịu cho ta vào nhà?”

 

Ngữ khí hắn nói khiến lòng Trần Ánh Trừng thoáng chấn động, trong đầu bất giác hiện về thời điểm hai người mới thành thân. Khi đó hắn vì công vụ trì hoãn trở về, nàng giận dỗi không chịu mở cửa. Hắn liền đứng ngoài nài nỉ mãi, chỉ cần nàng hé cửa một chút, hắn sẽ giống như dã thú xông vào, quấn lấy không buông.

 

Mới đó thôi, chưa đến một năm… mà cứ ngỡ đã là chuyện đời trước.

 

Đáy mắt Trần Ánh Trừng thoáng hiện nét cô đơn. Chạm vào ánh mắt nóng bỏng kia, nàng khẽ tránh đi tầm nhìn, lưỡng lự một thoáng rồi mở cửa:

 

“Vào đi.”

 

Giang Tùy Sơn nghe vậy, gương mặt vốn căng cứng phút chốc giãn ra, lông mày khẽ nhướng, ánh mắt lấp lánh tia tinh ranh.

 

Trần Ánh Trừng đốt lên một cây nến, đặt giữa bàn vuông, rồi ngồi xuống đối diện hắn.

 

“Ta gọi chàng đến là để bàn chính sự.” Nàng chủ động lên tiếng trước, làm rõ lập trường, “Chuyện này… chỉ có chàng và ta biết.”

 

“Tự nhiên.” Giang Tùy Sơn nhếch nhẹ khóe môi, vung tay thiết hạ một tầng kết giới trong phòng. Thanh âm hắn trầm thấp, nhu hòa:

“Sẽ không ai quấy nhiễu chúng ta.”

 

Trần Ánh Trừng ngờ rằng hắn cố ý đè giọng như vậy để khiến người khác nghe mơ hồ, trong lòng đã đề phòng, tay vẫn nắm chặt mép bàn. Nàng nói tiếp:

 

“Chuyện Khóc hồn đằng… tạm thời không thể để người khác biết, đặc biệt là những kẻ trong Xích Nhật học viện.”

 

“Tại sao? Chẳng lẽ Dương Liễu Sinh có liên quan đến Hạ Hầu Cùng La?”

 

“Không phải. Nhưng hiện tại chứng cứ trong tay ta vẫn chưa đủ. Nếu động thủ lúc này, ngược lại chỉ tạo cơ hội cho Hạ Hầu Cùng La phi tang dấu vết.”

 

Giang Tùy Sơn trầm ngâm gật đầu, ý bảo nàng nói tiếp.

 

Trần Ánh Trừng khẽ điều chỉnh giọng, nói:

 

“Về phần sư phụ… tạm thời ta cũng không định nói cho người biết. Sư phụ tính tình nóng nảy, biết chuyện xong e là chỉ nổi giận chứ cũng không nghĩ ra biện pháp gì khác.”

 

“Vậy nàng tính toán làm thế nào?”

Trần Ánh Trừng buông tay, thản nhiên nói:

“Chàng không phải là chưởng môn Xích Nhật học viện sao? Chuyện này đương nhiên giao cho chàng xử lý.”

 

Nàng nghe Giang Tùy Sơn khẽ bật cười:

“Ý tiểu thư là, muốn ta một mình giải quyết chuyện này?”

 

Trần Ánh Trừng gật đầu:

“Người có tài, thường gánh vác việc lớn.”

 

“Nhưng nếu không nhờ túi gấm của tiểu thư, cho dù ta có năng lực thế nào, cũng không thể lần ra mối liên hệ giữa Nam Dương trang và Hạ Hầu gia. Nếu cứ buông tay mặc kệ, một khi Hạ Hầu Cùng La đem Khóc Hồn Đằng gieo ở nơi khác, ắt sẽ có nhiều người bị hại.”

 

“Ta cũng đâu nói không cho chàng quản.”

 

“Nhưng tiểu thư cũng vừa nói, hiện giờ không có bằng chứng, không thể định tội Hạ Hầu Cùng La.”

 

“Tội của hắn không chỉ có một. Việc quan trọng bây giờ là phải tìm được nơi hắn nuôi trồng Khóc Hồn Đằng.”

 

“Tiểu thư không biết nơi ấy sao?”

 

Trần Ánh Trừng im lặng một hồi, rồi đáp:

“Ta từng thấy qua trong mộng… nhưng chỉ là cảnh tượng mơ hồ, không rõ vị trí cụ thể.”

 

Nghĩ đến khung cảnh ghê rợn trong giấc mộng ấy, lòng nàng bất giác dâng lên cảm giác ớn lạnh, da gà nổi khắp người. Trong mộng, từng dây đằng quấn c.h.ặ.t c.h.â.n nàng, dịch thể Khóc Hồn Đằng thẩm thấu qua xiêm y, như lửa thiêu da thịt, khiến người ta như rơi vào địa ngục.

 

“Đó tuyệt đối không phải giấc mộng đẹp.” Nàng khẽ nói.

 

“Xem ra, tiểu thư cũng hay gặp ác mộng như ta.”

 

Giang Tùy Sơn than nhẹ một tiếng, chống cằm nhìn nàng. Trong ánh mắt hắn, thoáng hiện sự day dứt.

 

“Thảo nào mỗi đêm nàng đều giật mình tỉnh giấc.”

 

Lời nói như trêu ghẹo, nhưng trong mắt lại chứa đầy xót xa.

 

Trần Ánh Trừng ngẩng đầu, cắn chặt răng giữ vững giọng nói:

“Khi còn nhỏ… ta thường gặp ác mộng. Nhưng từ khi gặp được chàng, những cơn mộng đó dần dần biến mất.”

 

“Vậy sao?” Hắn khẽ cười tự giễu, “Vậy có tính là một ác mộng đuổi đi một ác mộng khác không?”

 

Trần Ánh Trừng: “…”

 

Dù nàng có cố gắng thế nào, cũng không thể bỏ qua được oán ý ẩn trong giọng hắn. Trong lòng càng lúc càng trĩu nặng. Nàng biết cuộc đối thoại hôm nay không thể kéo dài thêm, liền đứng dậy tiễn khách:

 

“Chàng nên đi rồi.”

 

Hắn ánh mắt thoáng biến, nhưng vẫn ngồi yên:

“Nhưng tiểu thư vẫn chưa nói ta nên làm gì.”

 

“Chàng là chưởng môn, tự mình quyết định đi.”

 

“Vậy thì ta sẽ dẫn người tra xét Hạ Hầu gia, tìm ra nơi hắn nuôi dưỡng yêu thú, một lần dứt điểm.”

 

Trần Ánh Trừng: “…chàng điên rồi sao? Bây giờ trong phủ nuôi linh thú là chuyện rất bình thường. Chàng không có lý do chính đáng mà xông vào, chẳng phải là tự rước họa vào thân? Hắn mà nghi ngờ, chẳng mấy chốc sẽ đưa chàng vào danh sách truy sát. Huống chi nếu nơi đó không phải tại phủ hắn mà là ở nơi khác, chàng chẳng phải đánh chuông báo động, tự khiến mình thành trò cười?”

 

“Vậy theo tiểu thư, ta nên làm thế nào?”

 

Trần Ánh Trừng nhất thời chưa nghĩ ra được đối sách. Việc phá vỡ kế hoạch của Hạ Hầu Cùng La càng sớm càng tốt, nhưng lại không thể dùng một giấc mộng để định tội hắn.

 

Nàng chau mày suy nghĩ, rồi chậm rãi hỏi:

“Hạ Hầu Cùng La… không phải có một muội muội sao? Chàng từng gặp qua chưa?”

 

“Gặp rồi.”

 

Ánh mắt Giang Tùy Sơn lập tức trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm khiến Trần Ánh Trừng có chút chột dạ.

 

Hắn nói:

“Hắn từng nhiều lần mời ta đi cùng, muốn đem muội muội gả cho ta.”

 

Trần Ánh Trừng: “…”

 

Trần Ánh Trừng: “……Oa.”

 

Nghe đến đó, phản ứng đầu tiên của nàng là: Hạ Hầu Cùng La chắc chắn chưa tra ra thân phận thực sự của Giang Tùy Sơn.

Phản ứng thứ hai: Hắn cố ý nói ra chuyện này để xem phản ứng của nàng.

 

Hiển nhiên nàng phản ứng không như hắn mong đợi, sắc mặt hắn phủ đầy oán khí, mắt sâu thẳm nhìn nàng.

 

“Tiểu thư không phải bảo ta đi tìm giai nhân khác sao? Vậy… Hạ Hầu Lăng thế nào?”

 

“Nàng đương nhiên là không được!”

Trần Ánh Trừng theo bản năng phản bác. Vấn đề không phải nàng có phải giai nhân hay không, mà là từ trong ra ngoài, Giang Tùy Sơn tuyệt đối không thể cùng Hạ Hầu Lăng kết thành một đôi.

 

“Vậy sao?” Hắn khẽ cười, áp suất lạnh quanh thân tiêu tan, giọng điệu truy hỏi:

“Vì sao không được?”

 

Trần Ánh Trừng đảo mắt quanh phòng:

“Bởi vì… nàng… nàng thì… Dù sao chính là không được!”

 

“Tại sao?”

Hắn bước lên gần, ép sát nàng:

“Tiểu thư nếu còn quyến luyến ta, vậy tại sao trong giấy hòa ly lại viết những lời tuyệt tình đến thế?”

 

“Không phải vì quyến luyến… mà là Hạ Hầu Lăng không được!”

Trần Ánh Trừng lúng túng lui dần, bị hắn dồn tới góc bàn.

“Nàng tâm trí có vấn đề, chàng chẳng lẽ không nhìn ra?”

 

“Vậy theo tiểu thư, ai là người thích hợp?”

 

Hơi thở hắn ngày càng gần, Trần Ánh Trừng lùi đến sát bàn, ánh mắt hoảng loạn:

 

“Chàng lúc này không nên nghĩ đến mấy chuyện đó! Trước tiên hãy ổn định trong Xích Nhật học viện, đó mới là chuyện chính!”

 

“Vậy còn tiểu thư thì sao?” Hắn cố ý hạ thấp giọng, như thì thầm bên tai, khóe môi mang theo ý cười ái muội:

“Thanh Bảo Thành có biết bao công tử thế gia, tiểu thư cảm thấy… ai xứng với nàng nhất?”

 

Trần Ánh Trừng chợt cảm thấy luồng áp lực quen thuộc giống hệt khí thế bá đạo trong giấc mơ kia, như có người đang hỏi nàng:

“Nàng cảm thấy ai đáng c.h.ế.t nhất?”

 

Nàng vội lắc đầu liên tục, đưa tay đẩy hắn ra, lớn tiếng quát:

 

“Chàng tại sao ngày nào cũng chỉ nghĩ tới mấy chuyện tình cảm nam nữ! Với ta mà nói, đỗ công danh mới là việc trọng yếu!”

 

“……”

 

Trong ánh mắt sửng sốt của hắn, Trần Ánh Trừng lấy hết can đảm chỉ tay vào mặt hắn, buông thêm một câu:

 

“Thật chẳng có tiền đồ gì cả!”

 

Đôi lời của Editor:

Ráng đợi mấy chương nữa nha, anh chị sắp về bên nhau rùiiiiiiii 

Mệt tâm cặp đôi này luôn á...

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận