Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 146: Chương 146

“Tiểu điện hạ,” hắn run giọng nói, “Lần này có lẽ sẽ rất đau…”

“Ta vừa mới trong lòng đánh đố, đánh cuộc ngươi lần này có nói những lời này hay không.” Nero ghé vào trên giường nhìn lại hắn, ngữ khí ngược lại rất nhẹ nhàng, “Ta cũng nói qua ngươi mỗi lần đều sẽ nói dài dòng thêm một câu như vậy cũng không tác dụng gì. Ngươi đã hiểu chưa”

Kỵ sĩ không trả lời, ngón tay run rẩy, hướng xương hông tìm kiếm.

Trong khoảng thời gian ở hoang tinh, thiết bị động lực thần kinh đã sớm vượt quá thời hạn sử dụng. Khi kim nano được rút ra, những dây thần kinh bị tổn thương bên trong thậm chí còn rò rỉ một dòng điện nhỏ.

Nero chỉ cảm thấy cơn đau nhức liên tục không ngừng, từ gân khoeo chân đến xương hông, lập tức đạt đến đỉnh điểm.

“Ô…!” Hắn rốt cuộc không thể duy trì vẻ trêu chọc. Phản xạ thần kinh, vốn đã chịu đựng đủ tra tấn, không nghe theo ý chí điều khiển. Sau khi cơ thể bật lên rồi rơi xuống đột ngột, hắn liền cuộn tròn vào nệm, run rẩy như bị sốc.

Tiểu hoàng đế tự biết mình lúc này cực kỳ chật vật, bản tính kiêu ngạo khiến hắn muốn ra lệnh Bạch Lang Kỵ không được nhìn trộm, nhưng hắn liên tục mở miệng, lại căn bản không thể thốt ra một câu nói hoàn chỉnh từ kẽ hàm.

“Bệ hạ!” Bạch Lang Kỵ đứng ở mép giường, rõ ràng có chút lúng túng. Nhưng hắn nhanh chóng cúi thấp người, hai tay siết chặt lấy thân thể run rẩy của tiểu chủ nhân, đồng thời dùng cơ thể cao lớn cường tráng của mình đẩy người vào nệm, nhằm áp chế sự co rút cơ bắp không kiểm soát của đối phương.

Nero nhắm chặt hai mắt, run rẩy kịch liệt trong lòng kỵ sĩ gần bốn năm phút, mới chậm rãi bình phục. Hắn toàn thân đẫm mồ hôi, ngay cả lông mi trắng như tuyết cũng ướt đẫm. Mái tóc bạc xinh đẹp hoàn toàn dính sát vào thái dương và cổ.

Nero trầm mặc thở dốc một lát, chậm rãi xoay người nằm ngửa trong lòng Bạch Lang Kỵ, dùng cánh tay che mắt.

“Ta hận thấu xương hai cái chân này.” Ước chừng sau một lúc lâu, hắn mới dùng giọng khàn đặc gần như không thể nghe thấy mà nói. “Chúng nó cũng xứng đáng bị trừng phạt như vậy.”

Những lời này, Bạch Lang Kỵ thực ra rất quen thuộc. Bởi vì trong khoảng thời gian Nero vừa mới tàn phế, hắn từng nắm chặt những bàn tay nhỏ bé cầm các loại vũ khí sắc bén của đối phương, lắng nghe tiểu chủ nhân của mình dùng ngữ điệu còn kịch liệt và tuyệt vọng hơn hiện tại, thuật lại vô số lần.

“Hai cái chân này, thuộc về Hoàng đế của ta. Mà Bệ hạ của ta, là quân phụ của Đế quốc, vạn vương chi vương.” Kỵ sĩ dùng giọng trầm thấp tương tự phản bác hắn. “Trong tương lai một ngày nào đó, Hoàng đế của ta sẽ dẫn dắt thiên quân vạn mã, san bằng phản đảng, phòng thủ biên cương, làm Đế quốc Ngân Hà vĩ đại tái hiện ánh hào quang. Tất cả vinh quang đều nên thuộc về chủ nhân của ta, dù là tinh hệ xa xôi nhất cũng muốn dâng lên vầng sáng chói lọi vì hắn. Một người như vậy, vì sao ngài lại nói hắn xứng đáng bị trừng phạt?”

Nero dịch cánh tay, từ dưới cánh tay lộ ra một con mắt đỏ, nhìn chằm chằm Bạch Lang Kỵ phía trên.

Bạch Lang Kỵ không chịu rời mắt, học ngữ khí của Nero để đáp trả hắn: “Hoàng đế chính là hóa thân của Đế quốc, tượng trưng cho ý chí của Đế quốc Ngân Hà. Ai có thể nói Đế quốc đáng bị trừng phạt?”

Nero vẫn nhìn hắn. Một lát sau, hắn đột nhiên nói: “Lần sau nếu thấy ta có bộ dạng yếu đuối dễ bị bắt nạt như hôm nay, ngươi nhất định phải tắt mắt đèn, không được nghe cũng không được nhìn.”

Hắn lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Đây là ý chỉ của hoàng đế!”

Ý chỉ của hoàng đế hiếm khi không ngăn được Bạch Lang Kỵ. Kỵ sĩ với đôi mắt đèn xanh biếc phủ trên Nero nhìn hắn, thậm chí còn cố chấp muốn sáng thêm một chút, nghiêm túc nói:

“Xin Bệ hạ khoan thứ cho thần, thần không thấy bất kỳ điều gì mềm yếu xấu xí. Thần chỉ thấy một linh hồn kiên cường đang đối kháng với số phận, đối với tinh thần kỵ sĩ mà thần tuân thủ, đây là điều cao thượng và đẹp đẽ nhất thế gian.”

Nero bị đôi mắt đèn đó làm cho không thể mở mắt, không thể không dùng hai tay đè lại đôi mắt đèn đó, lúc này mới miễn cưỡng có thể quay đầu.

Sau một hồi, hắn mới thấp giọng lẩm bẩm, “Khoang trị liệu của ngươi xem như nằm uổng rồi.”

Bạch Lang Kỵ lấy lại tinh thần, mới phát hiện vừa nãy hắn vội vàng ôm lấy tiểu hoàng đế, liền quên cả chuyện quan y đã dặn dò không được nâng cánh tay phải. Lúc này xương vai trật khớp đau dữ dội, đau đến mức mắt đèn của hắn cũng hơi nhấp nháy.

“Đồ chó ngốc.” Nero lườm hắn một cái, ấn nút triệu tập: “Quan y!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận