Chương Mới Nhất
nội dung truyện Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
[Phần Nữ Chính]:
Năm A Lê được chín tuổi, bên nhà hàng xóm có một tiểu lang quân bị thương nặng đến ở lại.
Vị tiểu lang quân ấy có dung mạo như tranh vẽ, phong thái tuấn mỹ vô song, A Lê đã lén lút thương mến hắn từ lâu.
Đến năm mười bốn tuổi, nghe đồn tiểu lang quân bị người ta “ruồng bỏ”.
A Lê lấy hết can đảm chạy sang nhà bên, nói với Hoắc Giác: “Huynh đừng buồn, nếu nàng ấy không cần huynh, ta cần.”
Lời vừa dứt, nàng đã bị Hoắc Giác ném ra khỏi cửa.
Dưới ánh xuân tươi đẹp, ánh mắt tiểu lang quân nhìn nàng còn lạnh hơn cả băng đá trên hồ Khai Dương.
Khương Lê ủ rũ bỏ đi, không bao lâu sau lại ôm một túi bạc đến cửa.
Nhưng lần này, tiểu lang quân sau cánh cửa như đã trở thành một người khác.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như vượt qua dòng thời gian dài đằng đẵng đè nặng lên người nàng.
Hồi lâu.
Hắn vén một lọn tóc trên vai A Lê, đôi mày mắt vốn lạnh lùng nay thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng hỏi: “Lời A Lê nói ngày ấy còn tính không?”
A Lê: “Còn, còn chứ.”
A Lê luôn nghĩ rằng chính mình đã theo đuổi được Hoắc Giác.
Mãi đến sau này, khi lật giở một cuốn sách cũ, bên trong cất giấu vô số bức họa nhỏ: A Lê năm chín tuổi, A Lê năm mười tuổi, A Lê năm mười một tuổi…
Từng nét bút, tất cả đều là hình bóng của nàng.
A Lê mới chợt ngỡ ngàng nhận ra. Có lẽ, trong những tháng ngày nàng không hề hay biết, Hoắc Giác cũng đã lén lút thương mến nàng từ rất lâu rồi.
[Phần Nam Chính]:
Hoắc Giác mang trong mình mối huyết hải thâm cừu.
Kiếp trước, hắn là quyền thần một tay che trời, nhìn kẻ thù lần lượt gục ngã, đại cừu báo được, nhưng hắn lại hối hận.
Hắn chỉ muốn tìm lại thiếu nữ năm xưa, người đã nhiều lần chạy đến Hoàng cung muốn chuộc hắn ra ngay cả khi hắn bị hoạn.
Khi mở mắt lần nữa, Hoắc Giác trở về năm mười sáu tuổi.
Ngoài cửa, thiếu nữ ôm túi bạc, đôi mắt long lanh ướt át, lo lắng nhìn hắn.
Hoắc Giác thoáng ngừng thở, lồng ngực như bị máu nóng thiêu đốt, đau nhói.
Đầu ngón tay run rẩy, hắn cất tiếng gọi khẽ: “A Lê.”
Hắn chưa từng dám mơ.
Sau khi lội qua núi xương sông máu, A Lê của hắn, người mà hắn đã đánh mất trong dòng thời gian dài đằng đẵng, thật sự đã trở về.
[Nàng thanh mai từ thuở nhỏ x Vị Thủ phụ tương lai bề ngoài đoan chính, nhưng thực chất thủ đoạn độc ác]
Danh sách chương truyện Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
- Chương 1: Nàng có nên thử theo đuổi hắn không?
- Chương 2: Huynh đừng buồn, Tô Dao không cần huynh, ta cần.
- Chương 3: Lời A Lê nói hôm đó còn tính không?
- Chương 4: Giữ lấy nam đức
- Chương 5: Phần thưởng
- Chương 6: Lời đồn về Hoắc Đốc công
- Chương 7: A Lê, lại đây
- Chương 8: Nếu Hoắc Giác thật sự không làm hôn phu từ bé của nàng nữa, nàng hình như… cũng không nỡ trách hắn điều gì.
- Chương 9: Vô Song viện
- Chương 10: Tín vật định tình
- Chương 11: Rơi xuống nước
- Chương 12: Nụ hôn bí mật
- Chương 13: Thay nàng trút giận
- Chương 14: Người xưa trở lại
- Chương 15: Hóa ra những gì nàng từng nói, hắn đều ghi nhớ
- Chương 16: A Lê của hắn đã lớn, khiến người ta để ý rồi
- Chương 17: Tỷ tỷ
- Chương 18: Sau kỳ thi Hương, ta muốn cưới nàng làm vợ
- Chương 19: Liệu có phải Hoắc Giác đã thầm thương trộm nhớ nàng từ rất lâu rồi?
- Chương 20: Sau khi thi Hương, ta cưới nàng có được không?
- Chương 21: Chiêu Minh, Tĩnh Gia
- Chương 22: Cầu thân
- Chương 23: Con vẫn luôn muốn gả cho Hoắc Giác
- Chương 24: Đính hôn
- Chương 25: Kết quả thi Hương
- Chương 26: Thành thân (Phần 1)
- Chương 27: Thành thân (Phần 2)
- Chương 28: A Lê, để ta bình tĩnh một chút
- Chương 29: Hoắc Giác, không ngờ chàng hay ghen tuông thế!
- Chương 30: Xe ngựa chậm rãi
- Chương 31: A Lê nghĩ ta muốn làm gì?
- Chương 32: Ngươi có biết làm vậy sẽ làm tổn thương nàng không?
- Chương 33: Ký kiến A Lê, vân hà bất lạc
- Chương 34: Vào Kinh thành
- Chương 35: Từ nay về sau đây sẽ là nhà của chúng ta ở Thịnh Kinh
- Chương 36: Nghe lời phu nhân
- Chương 37: Chàng đừng nghĩ bậy
- Chương 38: Dường như không còn giống với Hoắc Giác mà nàng vẫn quen biết trước đây nữa
- Chương 39: Nương tử mặt hoa da phấn này sao lại có tài thuần phục phu quân đến thế?
- Chương 40: Nàng không nên gả cho người khác
- Chương 41: Hắn áp sát nàng quá gần, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai nàng
- Chương 42: Khương Lê ngồi trên bàn, bị Hoắc Giác ôm chặt, chặt đến mức gần như không thở nổi
- Chương 43: Tất cả những ước nguyện của nàng, hắn đều sẽ thực hiện cho nàng
- Chương 44: Đã không gặp nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ không nhớ ta sao?
- Chương 45: Tiên Thái tôn còn sống không?
- Chương 46: Đừng ở đây, lên giường đi
- Chương 47: Con lừa già trọc(*) này chính là kẻ giúp Hoàng gia cướp thê tử của hắn ta
- Chương 48: Động đất
- Chương 49: Chỉ thấy người đó vẻ mặt bình thản, mi dài rủ xuống, không hoảng sợ trước cơn địa chấn kinh thiên động địa,
- Chương 50: Vòng ôm này thật quen thuộc, không cần ngẩng đầu lên, nàng đã biết đó là ai
- Chương 51: A Lê, có được không?
- Chương 52: A tỷ, hãy để Tiết Vô Vấn cưới tỷ làm thê tử.
- Chương 53: Tiết Vô Vấn, nàng ấy gả.
- Chương 54: Những thứ nàng muốn, có khi nào ta không cho? (Tuyến cặp phụ)
- Chương 55: Nếu A Lê muốn làm thê tử của Trạng nguyên, chẳng lẽ hắn lại không đáp ứng?
- Chương 56: Có phải A Lê muốn không?
- Chương 57: Ma ma, người đã từng gặp vị kia ở Vô Song viện chưa?
- Chương 58: Chờ thân thể ta khỏe mạnh thì chúng ta sinh con nhé.
- Chương 59: Triệu Vân à, thật đáng tiếc!
- Chương 60: Ai dám cướp chén canh óc heo của Hoắc Giác?
- Chương 61: Yết hầu Hoắc Giác khẽ động, lòng mềm nhũn, sao có thể từ chối nàng? Giờ phút này, dù nàng muốn mạng của hắn, h�
- Chương 62: Đôi mắt thiếu nữ ướt đẫm nước mưa, chăm chú nói với ông ấy: “Bảo, Bảo anh ca ca, đừng, đừng khóc.”
- Chương 63: Vệ Cẩn, con cháu đời thứ sáu mươi ba của Vệ gia Thanh Châu, đặc biệt đến lầu Đại Bi, mượn linh bài của tổ tiên
- Chương 64: Tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Viên Huyền nhìn rõ ràng, đó là một Đế tinh khác với Đế tinh của vương tr
- Chương 65: Một nụ hôn mà thôi, Phật Tổ nào trách tội
- Chương 66: Tiết Vô Vấn, ta chỉ làm việc này với mình chàng thôi. (Tuyến cặp phụ)
- Chương 67: Tiết Vô Vấn cúi đầu nhìn vào mắt của vệ xuân, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu tổ tông của ta, nàng đã chịu ấm ức r�
- Chương 68: Tuy thân thể yếu đuối, nhưng cô nương chưa bao giờ là người không có kế hoạch. (Tuyến cặp phụ)
- Chương 69: Như thợ săn lão luyện đang dụ dỗ một con thú nhỏ ngây thơ.
- Chương 70: Đứng đầu bảng vàng
- Chương 71: “Thủ khoa Nhất giáp, Hoắc Giác! Theo lệnh tiến ra hàng, quỳ bên trái Ngự đạo!”
- Chương 72: Như thể đang nói với nàng: A Lê, giờ nàng đã là nương tử của Trạng nguyên rồi, vui mừng không?
- Chương 73: Đôi mắt đen láy của Hoắc Giác nhìn nàng không rời. Hắn đã tắm gội khi về phòng, thay bộ quan phục đỏ rực bằng th
- Chương 74: Hai má Khương Lê nóng lên, bỗng thấy Hoắc Giác như vậy, có chút… mê người.
- Chương 75: Giống như yêu tinh sinh ra từ bóng đêm trong vở tuồng vậy…
- Chương 76: Vẻ mặt ấy như đang nói: Hoắc Giác, chàng thật tuấn tú
- Chương 77: Khương Lê khẽ ngước mắt lên, dường như không ngờ Hoắc Giác lại hỏi đến Dư Tú Nương.
- Chương 78: Mong rằng tiểu nương tử trước mắt này và vị Trạng nguyên lang của nàng sẽ có một kết cục khác.
- Chương 79: Thuở ban đầu, nếu không nhờ Khương gia nương tử kiếm tiền tài giỏi, làm sao có Hoắc đại nhân quyền cao chức trọng
- Chương 80: Có uất ức không? (Tuyến cặp phụ)
- Chương 81: Nhưng Triệu đại nhân, chết không thể chuộc tội, trốn tránh cũng không thể
- Chương 82: “Cái tên này hay.”
- Chương 83: Tướng mặt hung dữ
- Chương 84: “Người rất quan trọng.”
- Chương 85: Yến tiệc trong cung
- Chương 86: “Hoàng huynh, huynh có tin vào báo ứng không?”
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Ta, Hoắc Giác, thương mến nàng.
- Chương 89: Một người mang long khí, một người mang tướng Văn Khúc
- Chương 90: Tâm nguyện ban đầu của ông ta luôn là quyền lực
- Chương 91: (Tuyến cặp phụ)
- Chương 92: Không phụ lòng
- Chương 93: Người luôn sống không tốt, chính là kẻ ngồi trên cao đường kia
- Chương 94: Từng nét bút hạ xuống, tất cả đều là nàng
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: “Tên thật của ta là Vệ Cẩn, tự là Chiêu Minh.”
- Chương 104: Thiếu niên Hoắc Giác một lòng muốn kế thừa những gì ông ngoại truyền xuống, trở thành Đại tướng quân, chưa bao gi�
- Chương 105: Vệ Tướng quân nhà ta thật tuấn tú
- Chương 106: Thanh Châu đã quang đãng, mọi thứ đều tốt đẹp
- Chương 107: Kiếp sau ta vẫn sẽ nhớ nàng, thậm chí sẽ tìm được nàng trước ngươi, để nàng làm thê tử của ta
- Chương 108: “Ta là người của chàng, chàng cũng là người của ta. Tất cả những vết thương chàng chịu, ta đều phải biết.”
- Chương 109: “Ta đưa dao cho chàng.”
- Chương 110: Bằng hữu xa lánh
- Chương 111: Trò cười
- Chương 112: Trả lại trong sạch
- Chương 113: Gia pháp
- Chương 114: “Cái roi này ta chịu, đáng lắm…”
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Là nàng hại hắn
- Chương 117: Châm ngôn
- Chương 118: Đại kết cục (Thượng)
- Chương 119: Trống Đăng Văn vang (Đại kết cục – Trung)
- Chương 120: A Lê của hắn có lẽ không biết, hắn đợi ánh sáng này rất lâu rồi (Đại kết cục – Hạ)
- Chương 121: Ngoại truyện: Sau này
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Ngoại truyện: Khương Lê x Vệ Cẩn
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Ngoại truyện: Như Nương x Triệu Bảo Anh
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Ngoại truyện: Vệ Xuân x Tiết Vô Vấn
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Hoàn toàn văn