Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm
Chương 109
Vừa nói xong, chỉ nhảy ba bước Tô Chước đáp xuống trước sào nguyệt yêu thú. Đám đệ tử đang quan sát xung quanh vẫn chưa kịp phản ứng.
"Chuyện gì vậy? Có người!"
"To gan!"
Một loạt tiếng quát giận dữ vang lên.
Nhưng mọi âm thanh nhanh chóng bị tiếng gầm của yêu thú lấn át.
Bọn họ không nhận ra nàng là ai, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ y phục ngoại môn chói mắt kia là đủ để đoán ra.
Lạc Cửu Cửu!
Lại là nàng!
Người này sao có thể liều lĩnh đến vậy?
Điều hoang đường nhất là nàng có thực lực để lỗ mãng mà không bị lật xe.
Cửa hang cằn cỗi không có lấy một ngọn cỏ, bỗng nhiên bùng lên ánh sáng chói mắt.
Nhiệt độ đột ngột tăng cao, linh áp tỏa ra khắp nơi.
Không ai dám tiến lên.
"Mau báo cho các sư huynh, sư tỷ!"
"Đi thôi!"
Trước tổ yêu thú, nhiệt độ đã cao hơn hẳn so với bình thường. Bên trong hang động thậm chí còn nóng hơn nữa.
Các hang yêu thú thông thường mùa đông ấm, mùa hè mát. Nhưng khi bước vào tổ của Hỏa Diệm Hung Sư, Tô Chước chỉ cảm thấy từng đợt sóng nhiệt cuộn trào, ngay cả mặt đất cũng bỏng rát.
"Cút ra ngoài!"
Một con sư tử oai phong lẫm liệt lao thẳng về phía nàng, bờ bờm vàng đỏ như ngọn lửa bất diệt.
"Nóng c.h.ế.t mất, ra ngoài đánh đi..."
Tô Chước lầm bầm. Thế nhưng, Hỏa Diệm Hung Sư không có ý định bỏ đi lợi thế sân nhà. Nó đột ngột vọt lên chặn ngay cửa hang, há miệng phun ra một luồng hỏa diễm rực rỡ.
Tô Chước lùi sâu vào trong hang, đầu ngón tay chạm nhẹ lên một viên hỏa châu sáng rực trên vách đá. Ánh sáng trong hang lập tức tối sầm lại.
"Nóng nóng nóng..."
Nàng hít sâu, lập tức dịch viên hỏa châu sang một bên, tránh làm hỏng những vật khác.
"Grào ——!"
Bấy giờ Hỏa Diệm Hung Sư mới nhận ra mình mắc bẫy, lập tức gầm lên tức giận.
Bình thường khi đối diện địch thủ mạnh, nó sẽ kiêng kỵ bảo vật của mình, không để kẻ khác tiến sâu vào hang. Nhưng nữ nhân này vừa yếu vừa to gan khiến nó quên mất việc đề phòng, không suy nghĩ xem đối phương có phải đang cố ý dẫn dụ mình hay không.
Tiếng gầm phẫn nộ vang vọng, uy áp làm vách đá rung chuyển, từng mảnh đá vụn rơi xuống lả tả.
Tô Chước lao ra khỏi hang, lớn giọng nói: "Còn không ra, hang sập bây giờ!"
Hỏa Diệm Hung Sư lại lao tới nhưng lần này không giữ được nàng lại, đành phải đuổi theo.
Sau lưng Tô Chước, dòng lửa cháy rực cuộn theo bước chân nàng, thiêu đốt thuỷ linh khí mà nàng đang vận dụng. Chỉ trong thoáng chốc, cả khu rừng chìm trong hơi nóng ngùn ngụt, vừa nóng, vừa ẩm, như sương bốc lên sau mưa.
Có không ít người đang tiến lại gần.
Nhưng mục tiêu của họ không phải con Hỏa Diệm Hung Sư tứ phẩm kia mà là vì quá tò mò, muốn biết nàng rốt cuộc là ai.
Ra xa vài dặm, Tô Chước đã bỏ lại được không ít người. Thế nhưng, số người đang tụ tập xung quanh nàng vẫn ngày càng tăng.
Đấu trường thu hẹp, xem náo nhiệt cũng dễ hơn.
Muốn thoải mái c.h.é.m g.i.ế.c tự do như trước, tất nhiên là không thể.
Tô Chước cũng không chấp nhặt nữa, dứt khoát dừng lại.
Hỏa Diệm Hung Sư thấy nàng không ngừng chạy trốn, khí tức lại không mạnh mẽ nên đã sớm tức đến phát điên. Nó tiêu hao một lượng lớn linh khí để đuổi g.i.ế.c nàng, chỉ muốn một đòn kết liễu, đoạt lại bảo vật.
Bây giờ thấy nàng đứng yên nó lại càng mừng rỡ, càng lao đến dữ dội hơn, há miệng cắn thẳng xuống.
Tô Chước bổ một đao xuống.
Ầm!
Phàm đao vỡ vụn, miệng sư tử bị thương, linh khí cuộn trào mãnh liệt.
"Gào!"
Tô Chước đ.ấ.m thẳng vào mõm nó. Linh khí màu xanh nhạt tuy yếu ớt nhưng không ngừng lan tỏa, rõ ràng hơn cả là linh khí thiên địa bao quanh nắm đ.ấ.m nàng, linh áp hung bạo đến đáng sợ.
Hỏa Diệm Hung Sư trừng mắt kinh hãi.
Trong mắt yêu thú, thứ có cơ thể nhỏ bé nhưng thực lực mạnh mẽ khác thường chẳng phải chính là ấu thú của những hung thú thực thụ sao?!
Nó bị đánh bay hơn mười mét nhưng lại hưng phấn lộ ra hàm răng sắc nhọn: "Cuối cùng cũng gặp được một con mồi thú vị!"
Tô Chước trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: "Ta về bảo sư huynh mang ngươi đi hầm canh ngay!"
Nàng chưa từng thấy con yêu thú nào thèm khát mình, dù chỉ một lần. Dẫu sao thì yêu thú khác cũng chẳng coi con người là món ngon, thịt còn chẳng đủ nhét kẽ răng.
Thân hình Hỏa Diệm Hung khổng lồ nhưng Tô Chước không có hứng luyện Kiếm Ý nửa vời trước mặt đám đông. Nàng trực tiếp dùng cách đơn giản nhất để đánh yêu thú - nện thẳng tay.
Con sư tử to lớn như bao cát bị nàng đánh không thể phản kháng, các đòn công kích mạnh mẽ của nó đều bị nàng né tránh dễ dàng, còn uy áp thông thường chẳng thể tổn thương nàng.
Các đệ tử đứng xem hoàn toàn bàng hoàng.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, tam quan của họ đều bị đảo lộn.
Quả không hổ danh là Võ Tu!
Một tiểu cô nương mà lại hung hãn đến vậy.
Cơn đau khiến Hỏa Diệm Hung Sư càng thêm điên cuồng, tấn công mạnh mẽ, tàn bạo hơn. Ngọn lửa vốn chưa lan ra khu rừng giờ đây lại bắt đầu bén lửa vào cây cối. Lửa yêu bốc lên cuồn cuộn. Những đệ tử đứng xem vừa chạy theo xem kịch vui, vừa phải vất vả dập lửa.
Nếu không sẽ chẳng còn cây che chắn, đến lúc đó xem náo nhiệt cũng không tiện.
Còn có vài đệ tử nhàn rỗi quá mức nên dùng Hồi Xuân quyết để làm cây cối mọc lại rậm rạp hơn.
Cuộc chiến kéo dài không có kết quả, Hỏa Diệm Hung Sư suýt nữa tức chết. Cả thân thể đẫm máu, tỏa ra ánh đỏ rực, nó như tia chớp vọt thẳng đến Tô Chước.
Một loạt tiếng kinh hô vang lên.
Nó đã vồ trúng nàng!
Thu Vũ Miên Miên
Ngay khoảnh khắc đó, ánh đao lóe lên!
Bụng sư tử bị xé toạc, yêu đan bên trong trúng đòn chí mạng, vỡ vụn!
"GRÀO ——!"
Tiếng gầm tràn đầy kinh hoảng và phẫn nộ. Hỏa Diệm Hung Sư lảo đảo lùi lại vài bước, rồi đổ ầm xuống đất.
Nó lại bị lừa!
Cơ thể khổng lồ của nó dần mất đi khí tức, sinh cơ tiêu tán.
Tô Chước nhanh chóng niệm quyết bảo quản, rồi thu nó vào túi trữ vật.
Thật đáng tiếc, thực lực nàng còn chưa đủ, không thể giữ lại yêu đan nguyên vẹn.
Nàng lau đi vết m.á.u trên mặt, chợt cảm thấy đau rát, lúc này mới phát hiện trên mặt không chỉ có m.á.u yêu thú.
Mãi đến bây giờ nàng mới đảo mắt nhìn những người xung quanh.
Ánh mắt các đệ tử xung quanh đầy kinh ngạc, khiếp sợ. Một số người thậm chí còn tránh né ánh nhìn của nàng, không dám đối diện trực tiếp.
Với thân phận hiện tại của Tô Chước, hẳn là không có ai quen biết nàng. Cho nên ánh mắt nàng cũng xa lạ như thế, chỉ thoáng lướt qua, sau đó đi thẳng về phía sư huynh của mình.
Một luồng linh quyết quét qua cơ thể, m.á.u me biến mất không dấu vết.
Mục Dự Chu nhét vào tay nàng một lọ đan dược: "Ăn đi."
Hắn đã xác định rõ vị trí của mình, hóa ra mình chỉ là hậu cần.
Tô Chước gật đầu, nhận lấy đan dược.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt nàng chuyển về phía một ngọn đồi gần đó.
Mục Dự Chu cũng liếc nhìn theo, thấp giọng nói: "Hắn vừa đến, đừng sợ."
Tô Chước nuốt vài viên đan, lắc đầu: "Không sợ."
Không đến mức sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận, ngay khoảnh khắc nàng cảm nhận được sự hiện diện của đối phương, tim nàng như ngừng đập một nhịp, cảm giác nguy hiểm dâng trào.
Vì ánh mắt nàng dừng quá lâu, những đệ tử khác cũng bắt đầu nhìn về phía nàng đang chú ý.
Trên ngọn đồi, một thanh niên với mái tóc đỏ rực kỳ dị, dài ngang vai đang lặng lẽ đứng.
Tấm trường bào được làm từ da yêu thú nhưng không ai nhìn ra lai lịch, chỉ biết nó cứng cỏi, lấp lóe ánh sáng mờ ảo.
Nhưng nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy rằng hắn không phải con người.
Đôi mắt đỏ như máu, đồng tử dựng thẳng lạnh băng vô cảm, ẩn hiện yêu khí mạnh mẽ.
Yêu thú hình người.
Mục Dự Chu nheo mắt: "Chắc chắn là hắn có một chút huyết mạch của Hung thú Cổ Thần."
Hung thú Cổ Thần sinh ra đã có hình người, nhưng huyết mạch mạnh mẽ hơn con người rất nhiều, gần như sánh ngang Thần tộc trong truyền thuyết.
Nhưng con yêu thú này... chỉ sở hữu rất ít huyết mạch Cổ Thần.
Nếu không, hắn đã không bị Thần Tông thuần phục.
Thế nhưng, các đệ tử trong bí cảnh này không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào cho thấy hắn đã bị thuần hóa.
Uy áp của hắn kinh khủng tột độ, chỉ một ánh mắt vô tình quét qua cũng đủ khiến người khác rợn tóc gáy.
Đó là ánh mắt của một kẻ khát m.á.u thực sự.
Những chúa tể yêu thú rải rác khắp đại giới, chắc hẳn cũng mang dáng vẻ thế này.
“CÚT KHỎI LÃNH ĐỊA CỦA TA!”
Giọng nói của hắn vang lên như sấm rền, chấn động khắp đất trời.