Tiệm Cầm Đồ Thu Thập Tà Vật
Chương 62: Chương 62
Lạc Xuyên chạy đến gần mà chết lặng cả người, đứng ngây ra đó, không biết phải làm gì.
Vu Tầm Phong liếc nhìn hắn một cái, cau mày nói: “Xin lỗi cái gì? Con tính đâm ta à hay là đánh ta đấy?
Thiếu gia, trong mắt con, ta thảm hại đến thế cơ à? Say rượu đánh người? Giết người lấy tim? Còn mang đi
xắt lát làm đồ nhắm? Sư phụ con là Tôn Nhị Nương chắc? Con nhìn xem ta có bộ ngực to đến thế không?”
“Sư phụ, con không có ý đó… Nhưng mà người đang làm gì vậy chứ…”
Vu Tầm Phong không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào máu đang chảy ra đầy cả lòng bàn tay, rồi giống như
đang sơn tường, ông ta bôi máu của mình lên phần vai áo bị xé toạc của Lệnh Hồ Sở. Sau đó ông tập trung
tinh thần nhìn chằm chằm vào vết máu, không nhúc nhích.
Đinh Thi Thư cũng vội tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng và nghiêm túc, đứng đó không dám thở mạnh.
Đây là xét nghiệm ADN bằng máu? Hay là kết minh thề sống chết? Dù gì thì cũng không giống cách làm của
mấy cái đó.
Lạc Xuyên càng lúc càng thấy mơ hồ bởi hành động của hai ông già này, nhưng cũng không dám hỏi nữa,
chỉ có thể yên lặng đứng một bên quan sát.
Chờ khoảng một phút, đột nhiên, máu bôi lên vai và cổ Lệnh Hồ Sở giống như bị hút đi, trong chớp mắt biến
mất không còn dấu vết.
“Sư phụ, đây là…”
Lạc Xuyên chưa kịp nói hết câu thì thấy trên da Lệnh Hồ Sở hiện ra một hình xăm như thể phép màu.
Vu Tầm Phong và Đinh Thi Thư kích động đến mức nắm chặt tay nhau. Nhìn vẻ mặt của họ, Lạc Xuyên âm
thầm đoán: ‘Chẳng lẽ sư phụ còn có một đứa con thất lạc nhiều năm? Nhưng mà Đinh lão tứ kích động theo
làm gì?’
Ban đầu hình xăm còn mờ mịt, chưa nhìn ra được gì, nhưng càng lúc càng rõ, Lạc Xuyên kinh ngạc phát
hiện đó là một con rồng xanh. Con rồng ấy bay ra từ xa, thân mình cuộn quanh từng ngọn núi, có lẽ vì hình
xăm được xăm từ nhỏ nên cơ thể lớn lên khiến tỉ lệ bị lệch đi ít nhiều, nhưng đầu rồng vẫn sinh động như
thật, linh khí bức người.
“Đúng thật là hậu nhân nhà Lệnh Hồ, ông trời có mắt rồi!”
Vu Tầm Phong lẩm bẩm.
“Thiếu gia, Xuyên Tử!”
“Sư phụ, con đây!”
“Con nhớ kỹ, đứa trẻ này, con phải đối xử với nó như anh em ruột thịt.”
“Sư phụ, anh ấy thật sự là con của người à? Người yên tâm, con nhất định coi anh ấy như anh em!
Nhưng… chuyện này xảy ra khi nào vậy? Sư nương là ai?”
“Linh tinh gì vậy, ta chỉ bảo con đối xử tốt với nó, con nghĩ lung tung cái gì thế?”
“Nhưng sư phụ, cũng phải có lý do gì chứ? Người vừa nãy đáng sợ quá, rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
“Con đừng hỏi. Ta hỏi con, có làm được không?”
“Được! Chỉ cần sư phụ dặn, con tất nhiên nghe theo. Huống hồ Lệnh Hồ Sở bản lĩnh cao cường, tâm thái lại
tốt, con vốn cũng đã có cảm tình.”
“Vậy thì giữ cậu ta lại, tốt nhất là giữ bên cạnh!”
“Hả? Cái này hơi khó rồi. Cậu ấy bảo là… ừm, người của Âm Dư Hành, muốn đi khắp nơi.”
“Vậy thì xem bản lĩnh con đến đâu, giữ được thì giữ.”
Lạc Xuyên trầm ngâm: “Sư phụ, từ nhỏ con đã chẳng có bạn, Đại Hùng cũng mới quen vài năm gần đây.
Con tất nhiên cũng muốn kết bạn, nhưng chẳng phải người luôn dặn con sao? Kết bạn vì lợi, thì không phải
bạn. Con muốn giữ người ta, cũng cần có lý do thuyết phục chính bản thân mình. Thực ra mấy ngày nay
con có nhiều nghi vấn chưa dám hỏi. Như là, việc người vừa làm với Lệnh Hồ Sở có phải quá đáng không?
Và tại sao trên vai anh ta lại có hình con rồng?”
“Đó là hình xăm Huyết Ẩn, chỉ hiện khi gặp máu. Đây là dấu hiệu riêng của nhà Lệnh Hồ, thủ lĩnh đời xưa
của Âm Dư Hành. ‘Tầm long triền sơn khán triền sơn, nhất trùng triền nhất trùng quan’, cái này gọi là ‘Rồng
khóa Âm Quan’. Chỉ người nhà Lệnh Hồ mới tìm được long mạch và phong ấn được điểm Âm sát. Tự dưng
xuất hiện một thằng nhóc tự xưng họ Lệnh Hồ, lại còn biết Âm Dư, ta phải tra rõ lai lịch nó. Ta không thể để
những kẻ có dã tâm tiếp cận con!”
“Sư phụ, con chỉ là một tiểu chưởng quầy tiệm cầm đồ thôi, ai mà rảnh rỗi hại con chứ!”
“Con không phải!”
Vu Tầm Phong đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt nhìn khiến Lạc Xuyên bất an.
Nhưng rồi ông lại cười: “Tiệm cầm đồ nhà mình cũng là đại nghiệp, ai nói con là tiểu chưởng quầy? Được
rồi, biết cậu ta là người tốt là được. Hôm nay cho cậu ta ngủ lại chỗ con đi. À mà đúng rồi, không phải con
vẫn than phiền sao ta chỉ dạy dương pháp, không cho học âm pháp. Giờ ta cho phép con học một chút âm
pháp đấy. Lão Đinh đang ở đây, lát nữa để ông ấy dẫn con ra ngoài thử tay nghề, bắt đầu từ chiêu gọi hồn
dẫn quỷ. Học nhanh lên, ta còn phải dạy con mấy chiêu đặc biệt nữa!”
“Thật hả?!”
Lạc Xuyên phấn khích không thôi.
Mặc dù theo Vu Tầm Phong nhiều năm, cũng học được không ít bản lĩnh, nhưng toàn là dương pháp, kiểu
pháp thuật trừ tà, giải hạn, lấy chính phục tà. Còn âm pháp thì lại đi theo hướng hóa thân đồng loại với âm
tà để giao tiếp, lợi dụng chúng. Nếu nói dương pháp là chính đạo quang minh thì âm pháp chính là tà đạo,
không kiêng kị gì, kẻ thắng làm vua.
Lạc Xuyên hưng phấn tột độ, nhưng khi bình tĩnh lại thì nhận ra: sư phụ cho mình một viên kẹo để bịt
miệng, còn những câu hỏi lúc nãy… vẫn không trả lời.
Đúng là cáo già.
Dù sao thì, trong đêm đó, Lạc Xuyên quả thật học được rất nhiều điều chưa từng có từ Đinh Thi Thư.
Cái nhìn của hắn về ông cũng thay đổi rõ rệt.
Ông già lần đầu gặp thì trông quê mùa, lôi thôi, nhưng không chỉ tu vi thâm hậu, mà còn rất chân thành,
chẳng giấu giếm gì. Sự thân thiện của ông, so với sư phụ, còn có phần hơn.
Và còn một điều nữa, Đinh Thi Thư ăn nói lưu loát, câu nào cũng dẫn kinh trích cổ, khiến Lạc Xuyên nghi
ngờ ông từng là người xuất thân thư hương môn đệ. Vậy mà sao giờ lại thành một kẻ giang hồ lôi thôi thế
này?
Sáng hôm sau, Lệnh Hồ Sở, người ngủ như chết cả đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Trời ơi, tôi còn nhìn thấy mặt trời hôm nay à? Tôi đã uống bao nhiêu rượu thế không biết. Lạc huynh, sư
phụ huynh đâu rồi?”
“Người không ở đây.”
“Vậy ở đâu?”
“Còn phải xem là cô Vương hay dì Triệu mở cửa.”
“Thú vị đấy… Sư phụ huynh lợi hại thật. Hớp một ngụm rượu, phì phì vài làn khói, miệng thì kể chuyện
cười, kết quả là tôi chẳng biết mình gục lúc nào!”
Lạc Xuyên cười khổ: “Anh mà thế, là vì gặp được sư phụ tôi. Mà anh không sao, cũng là nhờ gặp đúng
người.”
“Đi thôi, tôi đưa anh đi uống canh dê giải rượu!”
Hai người thay đồ xong, vừa mở cửa tiệm, không ngờ A Bảo đang ngồi ở bậc thềm trước cửa.
Trời chỉ mới vừa sáng, chẳng ai biết cậu ta đến từ khi nào.
“Lạc tiên sinh… tôi… tôi đến để từ biệt anh.”