Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 68: Chương 68
Lạc Du nguyên địa thế bằng cao, tầm nhìn bốn phía rộng mở, mỗi dịp Trùng Dương đều tấp nập du khách, náo nhiệt phi thường.
Nhưng nơi từng nhộn nhịp phồn hoa bao nhiêu, lúc này lại hỗn loạn kinh hoàng bấy nhiêu. Màn che tung bay như tường, lật ngược như sóng lúa gặp gió, va quệt khiến vô số người ngã nhào.
Đám đông xô đẩy, kéo theo cả Đường Tiểu Bạch ngã xuống.
Thân thể nàng nhỏ bé, bị màn che cuốn qua người, lại lăn thêm hai vòng. Đang cắn răng định chống tay đứng dậy, đột nhiên sau đầu va mạnh một cái, trước mắt loá lên, theo phản xạ buông tay—
“Bịch!” Không rõ vật gì ngã xuống cạnh nàng.
Rồi có người nắm lấy tay nàng dùng sức kéo một cái, lôi nàng vào lòng, ôm chặt.
“Nhị tiểu thư!” Lý Mặc theo bản năng đỡ lấy đầu nàng, nhưng tay vừa chạm vào liền cảm thấy ướt đẫm.
Trong khoảnh khắc, cả người lạnh toát.
“Ta không sao…” Đường tiểu cô nương mặt mày tái nhợt, vẫn cố mỉm cười trấn an hắn. Nụ cười còn chưa trọn, chợt nghe một tiếng kêu thất thanh—
“Đại tiểu thư không thấy đâu rồi!”
Đồng tử Đường Tiểu Bạch co lại, cả người vùng dậy. Mới nhổm được nửa người, đột nhiên sức cùng lực kiệt, lại ngã nhào xuống…
…
Đường Tiểu Bạch mơ một giấc mộng. Tàn dương chiếu cỏ úa, tà y nhiễm máu. Tóc đen xõa rối vương đầy tro bụi, gương mặt trắng như tuyết khuynh quốc khuynh thành.
Người rõ ràng đã cực kỳ suy yếu, ánh mắt vẫn bùng cháy căm hận.
“Lý Sơ! Ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Tiếng thét xé lòng, trâm vàng xẹt qua mặt gã đàn ông bỉ ổi, đ.â.m thẳng vào tim hắn—
…
“A tỷ!” Đường Tiểu Bạch hét to, bật dậy khỏi giường.
“Nhị tiểu thư tỉnh rồi!”
“Tiểu Bạch?” Cố thị đang ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn nàng. Cảnh tượng trong mơ quá đáng sợ, Đường Tiểu Bạch chưa hoàn hồn, ngây ngốc xoay đầu sang hỏi:
“Tỷ tỷ đâu rồi?”
Khóe mắt Cố thị đỏ hoe, dịu dàng đáp: “Tỷ tỷ con đang nghỉ trong phòng, ban ngày mệt quá rồi—”
“Con đi xem tỷ tỷ!” Đường Tiểu Bạch vừa nói vừa định nhảy xuống giường.
Cố thị vội bế nàng lại, cuống quýt: “Con bị thương rồi, Phong đại phu dặn không được tùy tiện xuống giường!”
“A tỷ đâu! Con muốn gặp a tỷ!” Đường Tiểu Bạch túm lấy áo bà, bật khóc kêu lên, cảm xúc bùng lên, nước mắt trào ra như suối.
Nàng đã mơ thấy kết cục của Đường Kiều Kiều. Kết cục đó, nàng từng đọc được trong sách.
Trưởng nữ của Yến Quốc công phủ, cao ngạo xinh đẹp, bị người đàn ông nàng thầm yêu chính miệng ra lệnh ban cho lão ăn mày bẩn thỉu hèn mọn nhất thành Nam.
Cho dù từng giống như bao độc giả khác chán ghét vị ác nữ đó, nàng vẫn bị sự tàn nhẫn ấy làm cho dạ dày cuộn thắt.
Thế nhưng, ngôn từ trong sách còn chưa đủ tàn nhẫn. Trong mơ, nàng như một hồn ma, chứng kiến kết cục của Đường Kiều Kiều.
Nhưng lúc này, Đường Kiều Kiều đã không còn là nữ phụ ác độc trong sách nữa.
Mà là tỷ tỷ ruột của nàng.
Là người sẽ trêu nàng, sẽ mắng nàng, nhưng cũng sẽ che chở và yêu thương nàng. Chớ nói là kết cục tàn khốc kia, đến cả một chút tổn thương nàng cũng không thể thấy, không nỡ thấy, không được thấy!
Cố thị cũng rưng rưng mắt, vẫn nhẹ giọng dỗ dành: “Kiều Kiều bị hoảng sợ, đang nghỉ ngơi trong phòng, chờ nó tỉnh sẽ đến thăm con, được không? Tiểu Bạch ngoan, nằm xuống để Phong đại phu xem vết thương—”
“Con không sao, con muốn gặp a tỷ!” Đường Tiểu Bạch vừa khóc vừa ngoan cố nói.
Trước khi hôn mê nàng còn nghe có người la “Đại tiểu thư không thấy đâu rồi”, giờ chưa thấy người sao có thể yên tâm?
Cố thị lặng đi một lát, đành mở miệng: “Kiều Kiều nó—”
“Tiểu Bạch ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn nằm trong lòng mẫu thân khóc thút thít, có biết xấu hổ không hả!” Một giọng nữ thanh trong như ngọc, ngữ khí mang theo sự ghét bỏ và bực bội vang lên.
Đường Tiểu Bạch lập tức nín khóc, trừng mắt nhìn về phía cửa phòng.
Một bóng người nghịch sáng bước vào, dáng vẻ yểu điệu in đậm trong ánh chiều. Đến gần mới thấy rõ, đôi mắt sáng như sao, môi đỏ như son, mày liễu cong dài.
Không sai, chính là Đường Kiều Kiều.
Đường Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, lắp bắp nói: “Vừa nãy muội nghe người ta nói tỷ mất tích…” lại còn mơ thấy giấc mộng kia, lúc tỉnh dậy không khỏi rối loạn tâm thần.
“Lúc đó không thấy, thì tỷ không tìm về được chắc?” Đường Kiều Kiều đáp lại chẳng chút khách khí, nhưng ánh mắt lại vội vàng đảo qua toàn thân nàng để kiểm tra.
Đường Tiểu Bạch cũng nhìn chằm chằm tỷ tỷ. Đại tiểu thư xưa nay vốn chú trọng vẻ ngoài, dù ở trong nhà cũng luôn y phục tinh tươm, chẳng mấy khi thấy dáng vẻ như bây giờ—tóc dài buông xõa, trên người chỉ khoác vội một chiếc áo đối khâm hơi cũ, cúc áo còn cài lệch cả, trông như vừa từ giường bật dậy đã chạy sang đây.
Chờ nàng bước vào xong, Ngũ di mẫu Cố gia mới vội vàng bước theo sau. Thì ra khi nãy thật sự là bị kinh sợ mà nghỉ trong phòng?
“Muội nhìn thấy tỷ không đấy?” Đường Kiều Kiều đột ngột hỏi. Đường Tiểu Bạch ngơ ngác gật đầu—không phải vừa nhìn chăm chăm nãy giờ rồi sao?
Ai ngờ đại tiểu thư trở mặt như lật sách: “Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau nằm xuống để Phong đại phu xem thương tích? Tự va đầu mà không biết đau hả?”
Nghe nàng quát một câu, Đường Tiểu Bạch mới cảm giác toàn thân ê ẩm, ngoan ngoãn nằm rạp xuống giường.
“Kiều Kiều với Tiểu Bạch tình cảm thật khắng khít!” Ngũ di mẫu Cố gia mỉm cười nói.
“Khắng khít cái gì?” Đường Kiều Kiều bướng bỉnh nói, “Nếu là Thanh Lan hay A Nhược làm muội muội ta thì mới gọi là tốt!”
Cố thị và Cố ngũ di mẫu cùng mím môi cười khẽ.
Đường Tiểu Bạch hừ một tiếng, hỏi: “Người đi theo muội lúc đó đều bình an cả chứ?” Nhớ lại dáng vẻ kinh hãi, đôi tay đầy m.á.u của A Tiêu, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đường Kiều Kiều khẽ hừ lạnh: “Bọn họ đều ổn, chỉ có muội là không ổn. Theo ta thấy, những kẻ hầu hạ không tận trách bảo vệ chủ tử đều nên kéo ra ngoài đánh đòn!”
Đường Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn nàng: “Người trong phòng tỷ, có bị đánh chưa?”
Đường Kiều Kiều trừng mắt lườm nàng một cái, tức giận mà chẳng nói nên lời. Lúc này, Phong đại phu xem mạch xong đứng dậy, vuốt râu mỉm cười: “Nhị tiểu thư tinh thần không tệ, đầu óc tỉnh táo, thị lực cũng không tổn hại. Chỉ cần đắp thuốc đúng cách, chờ vết thương sau đầu lên da non là khỏi.”
Nghe thế, Đường Tiểu Bạch mới hiểu ra ý của câu hỏi ban nãy của Đường Kiều Kiều. Thì ra cú ngã này còn có khả năng khiến nàng mù lòa?
Chỉ là vai phụ thôi mà, mù lòa hay mất trí đều không đến lượt nàng, ngã một cái vẫn sống nhăn.
Biết thương thế của Đường Tiểu Bạch không quá nghiêm trọng, Cố thị rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm, nét mặt thoáng hiện vẻ mỏi mệt.
Đường Kiều Kiều thấy vậy dịu giọng nói: “Mẫu thân mệt mỏi hơn hai canh giờ rồi, về nghỉ một lát đi, con ở lại trông muội muội.”
Cố thị tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng con thì—”
“Con không sao!”
Nghe thế, Đường Tiểu Bạch không khỏi quay sang liếc nàng một cái, chỉ cảm thấy lời cắt ngang ấy quá mức dứt khoát, trái lại lại khiến người ta thấy có điều gì đó muốn giấu.
Tiễn bước Cố thị và Cố ngũ di mẫu xong, Đường Kiều Kiều cũng lộ vẻ mỏi mệt, dứt khoát cởi áo khoác ngoài, nằm xuống bên cạnh Đường Tiểu Bạch, chẳng nói lời nào.
Đường Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt nàng trầm lặng, như mang tâm sự nặng nề, không nhịn được hỏi: “A tỷ, tỷ…”
“Câm miệng!” Đường Kiều Kiều lạnh lùng quát khẽ, nhắm mắt lại.
Đường Tiểu Bạch len lén đưa tay dưới chăn nắm lấy tay nàng, lại bị nàng cau mày gạt ra.
Lần thứ hai nắm lấy, Đường Kiều Kiều rốt cuộc không rút tay nữa.
“A tỷ…” Giọng cô bé vang khẽ trong màn trướng, nhẹ như tơ liễu đầu xuân, “Hôm nay ở Lạc Du nguyên… không phải là tai nạn, đúng không?”