Sông Trong Biển Lặng - Ác Quỷ Bất Thiện

Chương 15: Chương 15

Phía dưới còn một vài tin nhắn nữa.

[Cục cưng của anh hôm nay không định đến tìm anh sao?]

[Mới có tí xíu thôi mà.]

[Anh đây đã thành ông anh hết thời không bằng con chó rồi sao?]

[Anh đợi lâu lắm rồi đó.]

[Mau đến đây mau đến đây mau đến đây.]

Cuối cùng còn gửi kèm một tấm sticker, là ảnh tự sướng của Hải Yến đã được chỉnh sửa lại — anh chu môi cao đến mức có thể treo cả cái chai, mắt mở to, trong đó ngập tràn ý cười rõ ràng, ngay bên dưới ảnh còn kèm dòng chữ: "Anh giận rồi, cục cưng phải hôn anh mới hết giận ~"

Hà Thanh nhìn mà tim muốn tan chảy, run rẩy nhấn vào chữ "tải ảnh gốc" rồi lưu ảnh.

Trên màn hình hiện ra dấu tích lớn, Hà Thanh hài lòng gật đầu, vội vàng mở thư viện ảnh, cài ngay làm hình nền màn hình chính.

Ảnh đáng yêu thế này nhất định phải ngắm mỗi ngày, li.ếm màn hình ba trăm lần mới tha cho bản thân được.

Làm xong hết mọi việc, Hà Thanh chợt nhận ra mình còn chưa trả lời tin nhắn của anh Yến, cứ thế phơi người ta ra đó chẳng đoái hoài gì.

"..."

Nếu để anh Yến biết mình nhìn sticker của anh đến mức ngẩn người, chắc chắn sẽ bị người này cười cho thối mũi.

— Rõ ràng là do anh Yến quá quyến rũ, trách sao được người ta mê mẩn nhan sắc.

Hà Thanh nhanh chóng tự thuyết phục bản thân, lại ngắm hình nền thêm tận ba phút, lúc này mới yên tâm mở WeChat, bắt đầu trả lời tin nhắn.

[Em vẫn còn ở trong lớp.]

[Em sợ...làm ảnh hưởng đến buổi diễn tập của mọi người.]

[Nên em không qua tìm anh...]

Lần nói chuyện này, cậu hiếm khi thiếu hẳn cả sự tự tin.

.

Hải Yến ở đầu dây bên kia đợi người thương hồi âm mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại, gần như tức đến bật cười.

Trọng điểm chú ý của thằng nhóc này...đã trôi tuột ra tận bờ Đại Tây Dương rồi.

Không muốn lằng nhằng gõ chữ trả lời nữa, Hải Yến dứt khoát gửi tin nhắn thoại.

"Ảnh hưởng đến diễn tập cái gì chứ? Anh của em còn cần diễn tập à?"

"Trời ạ, đối với anh, có chuyện gì quan trọng hơn việc em đến gặp anh đâu?"

"Thật không thể tin nổi, cái đầu nhỏ của em mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy?"

"Mau đến đây nghe rõ chưa?"

"Còn không đến thì anh tự thân đi bắt người đó?"

...

Hàng loạt tin nhắn thoại liên tiếp gửi đến khiến Hà Thanh luống cuống tay chân, không kịp nhấn vào nghe.

Hà Thanh nhanh thoăn thoắt thu dọn đồ đạc trong ngăn bàn, xách cặp lên, chưa kịp lướt đi đã muốn bay luôn.

Tin nhắn thoại dừng lại ở tiếng "Hửm?" cuối cùng của Hải Yến, Hà Thanh vừa chạy vừa gõ chữ với tốc độ ánh sáng.

[Anh Yến anh Yến anh Yến.]

[Em đến đây em đến đây em đến đây.]

Trông chẳng khác gì một chú cún con vẫy đuôi rối rít với chủ nhân, cố gắng thu hút sự chú ý.

Lần này đến lượt Hải Yến ngẩn người.

Rốt cuộc dạo này anh đã làm gì mà khiến thằng nhóc này thiếu cảm giác an toàn đến thế?

Anh chống cằm suy tư, tay xoay xoay điện thoại, hồi tưởng nửa ngày trời vẫn chẳng ra kết quả gì.

— Bởi vì, người đứng đầu trong lòng anh chính là Hà Thanh, và chỉ có Hà Thanh mà thôi.

Mở khóa màn hình điện thoại lần nữa, vừa mở ra đã là giao diện WeChat dừng lại ở cuộc trò chuyện với "cục cưng", Hải Yến lướt tay hai cái, kéo lên lịch sử trò chuyện phía trên.

[Em sợ...làm ảnh hưởng đến buổi diễn tập của mọi người.]

Sợ?

Ảnh hưởng?

Hải Yến dường như nghẹt thở trong vô thức, lòng đột nhiên dâng lên nỗi chua xót khó tả, cục cưng nhà mình vốn dĩ vô tư lự, lòng dạ rộng mở hơn trời cao, vậy mà cũng có lúc phải suy nghĩ đắn đo.

Có lẽ ý của cậu không phải là "sợ ảnh hưởng đến buổi diễn tập của mọi người", chủ ngữ không phải là "mọi người", mà là "anh".

— Chỉ vì liên quan đến mình nên cậu mới trở nên gò bó như vậy, không thể tùy ý làm những gì bản thân muốn.

Cục cưng của anh rõ ràng là muốn chạy đến đây ngay lập tức, lao vào lòng anh, cuối cùng lại chỉ có thể khốn đốn ngồi yên tại chỗ, khó lòng nhấc chân.

"...Haiz."

Thằng nhóc này thật sự quá khiến người ta thương xót rồi, cho cậu cả thế giới cũng cảm thấy chưa đủ.

Hải Yến lặng lẽ cúi đầu, chuyện phục hồi chức năng lần trước đã khiến cục cưng đau lòng một phen rồi, lần này không thể làm ngơ được nữa. Anh hạ quyết tâm phải xua tan nỗi bất an trong lòng đối phương.

Lát nữa sẽ ôm cậu, hôn hai cái thật mạnh vậy.

·

Hải Yến tùy ý lật lật mấy tờ đề thi lộn xộn trên bàn, hoàn toàn không phân môn phân loại gì, chỉ đơn thuần là xếp chồng lên nhau cho gọn mắt mà thôi.

Anh vỗ vai Nhan Kỳ bàn trên — cô là người dẫn chương trình và là người lên kế hoạch biểu diễn trong buổi lễ động viên lần này, cũng là phó hội trưởng hội học sinh trường Nam Thành. Nói hội học sinh do cô một tay nắm quyền cũng chẳng sai chút nào.

"Đồng chí, tôi đi trước đây."

Nhan Kỳ đang phân loại và sửa sang kịch bản, thần sắc tập trung cẩn thận, bờ vai đột nhiên cảm nhận được xúc cảm khác thường khiến cô giật mình. Cô bất đắc dĩ thở dài, quay đầu lại. "Bệ hạ, ngài bận trăm công nghìn việc, tiểu nhân nào dám hó hé lời nào."

Nhan Kỳ run rẩy không dám nói lời nào.jpg

Trong lớp bây giờ chỉ còn lại hai người, những bạn khác trong lớp đều đã đi ăn để chuẩn bị cho buổi tự học buổi tối. Người của các bộ phận cũng đang tranh thủ từng giây từng phút để diễn tập lần cuối tại lễ đường Chí Thiện — sự kiện lần này vô cùng quan trọng, không được xảy ra sai sót, chỉ được phép hoàn hảo không tì vết.

Hải Yến mở khóa điện thoại, vu.ốt ve góc nghiêng hoàn hảo của Hà Thanh trên hình nền, cười nói: "Hôm nay thằng nhóc nhà tôi không vui rồi, tôi phải đi dỗ dành em ấy, hôn hôn ôm ôm bế lên cao các kiểu."

Nhan Kỳ vốn đang lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra: "..."

Xin lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều rồi, làm phiền rồi, xin cáo từ.

Nhưng ánh mắt cô nhìn sang đây rõ ràng là sự kinh ngạc. "Nhóc con nhà cậu không sợ trời không sợ đất, trời sập xuống cũng có cậu chống đỡ, vậy mà cũng có lúc không vui sao?"

"Đấy là tôi đoán thôi." Hải Yến cũng không muốn nán lại thêm nữa, đẩy xe lăn ra ngoài, nhưng tay anh đột nhiên nhẹ bẫng, quay đầu lại nhìn, Nhan Kỳ đang đứng sau lưng anh.

"Bệ hạ, để vi thần tiễn ngài một đoạn đường cuối nhé."

"...Nghe câu này, không hiểu sao tôi lại không nhịn được muốn đánh người."

Có người đẩy xe thì tốc độ khác hẳn, rất nhanh đã đến cửa thang máy. Quẹt thẻ thành công, tiếng "tít" vang lên, cửa thang máy mở ra.

Nhan Kỳ đẩy Hải Yến vào trong, rồi lùi ra ngoài, khẽ chắp tay, nói một câu đầy ẩn ý: "Bệ hạ chẳng mấy chốc sẽ ôm được mỹ nhân về, say giấc trên đùi mỹ nhân."

Hải Yến cười cười, cũng chắp tay lại: "Giang sơn đổi lấy mỹ nhân, đáng giá."

"Nhận lời chúc tốt đẹp của ngươi."

Rồi bóng dáng anh, theo cánh cửa sắt đóng lại, khuất dần trong chiếc hộp sắt.

·

Say giấc trên gối mỹ nhân, tỉnh dậy nắm quyền thiên hạ.

Nếu có thể ôm mỹ nhân vào lòng, quyền thiên hạ cũng trở nên chẳng đáng một xu.

Nhan Kỳ cười khổ — nhưng không hiểu sao, cô không thấy được ánh sáng cuối con đường.

Cô nhắm mắt lại, trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh tượng hai ngày trước.

Hôm đó, chuông vào lớp đã reo được mười phút, mà người bạn cùng bàn kiêm người trong lòng của cô vẫn chưa trở về.

Đi giao bài tập tiếng Anh đến văn phòng mà mất nhiều thời gian như vậy sao?

Giáo viên tiếng Anh chưa bao giờ giữ cô ấy lại mà.

Trong lòng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, Nhan Kỳ vội vàng giơ tay báo với giáo viên là mình đau bụng muốn đi vệ sinh, nhân cơ hội lẻn ra ngoài bằng cửa sau.

"Người đâu rồi?"

Nhan Kỳ lần theo hành lang đi tới, đã vòng hết cả tầng rồi, đang lúc thất vọng chuẩn bị quay về đường cũ, thì từ nhà vệ sinh nam ở góc rẽ truyền đến những âm thanh kỳ lạ.

Có tiếng người ra sức giãy giụa, la hét, nghe rất giống giọng của Hà Hi.

"Đệt mẹ!"

Nhan Kỳ lập tức lao nhanh tới, mượn quán tính lúc chạy vung chân đạp mạnh vào cánh cửa, tiếng ầm ầm chói tai vang lên.

Bên trong truyền đến tiếng một nam sinh phẫn nộ. "Đệt mẹ mày! Thằng nào! Phá hỏng chuyện tốt của bố?!"

Hà Hi bị một nam sinh túm lấy bím tóc đuôi ngựa dài, đang dùng hết sức lực giãy giụa — vươn chân dài ra đá người kia, nhưng vì tầm nhìn bị cản trở nên dễ dàng bị né tránh.

"Tao địt mẹ mày! Thằng súc sinh!"

_

Lời tác giả: CP phụ không có nhiều đất diễn trong chính truyện đâu, ngoại truyện viết về họ sau~

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận