Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ
Chương 79: Phiên ngoại 6
Khi Thư Diêu và Chu Mính Viễn quay lại Đế Đô, mùa thu đã gần chạm ngõ đông.
Hai bên đường, lá ngân hạnh chuyển sang màu vàng óng, từng phiến lá rụng lả tả ven phố, bị gió từ xe cộ cuốn lên, tựa như từng đàn bướm vàng rượt đuổi theo bánh xe lăn bánh.
Biệt thự Đông Cẩn nhộn nhịp suốt mấy ngày liền, bạn bè thân thiết thay phiên nhau ghé thăm.
Healer nhờ ca khúc mới đoạt liền mấy giải, giờ đang bắt tay chuẩn bị album tiếp theo.
Phùng Linh Tử và Tề Ngôn Thanh đã có cặp song sinh đáng yêu, chính thức lên chức cha mẹ.
Sở dĩ nói là “cặp song sinh đáng yêu”, bởi vì trong mắt mọi người, hai đứa trẻ y như thiên thần nhỏ, thừa hưởng hết nét đẹp của cả bố lẫn mẹ.
Sở Duật thì hăng hái nhúng tay đủ mọi lĩnh vực, ôm đồm mua về cả đống công ty nhỏ, cuối cùng lại không xoay xở nổi, khiến Bạch Hủ mệt muốn xỉu. Hai người lủi thủi kéo nhau đến tìm Chu Mính Viễn cầu cứu, vẻ mặt vừa tội nghiệp vừa buồn cười.
Giáo sư Lý Tư cũng lần lượt tìm được ba tình nguyện viên từng tham gia vào dự án “Thiên sứ B-T” năm xưa, giúp họ phục hồi.
Mỗi người đều đang bước đi trên con đường riêng, chậm rãi mà vững vàng.
Sau một cái Tết nữa, khi xuân mới bắt đầu gõ cửa, Thư Diêu được mời làm cố vấn cho một chương trình tuyển chọn thực tập sinh.
Cũng trong thời gian ấy, cô phát hiện mình đã mang thai được một tháng.
Những ngày đó, cô không khoẻ lắm.
Vừa mở mắt ra buổi sáng là cảm thấy buồn nôn, ăn gì cũng thấy khó chịu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Vì trước kia dạ dày của Thư Diêu vốn không tốt, nên ban đầu ai nấy đều nghĩ cô lại bị đau dạ dày.
Đến ngày thứ ba, tình hình xấu đi rõ rệt, cô nôn ba lần chỉ trong một buổi sáng. Chu Mính Viễn lập tức đưa cô nhập viện tư, ngay cả giáo sư Lý Tư cũng từ Nam Phi bay gấp về nước.
Hành lang bệnh viện bỗng trở nên đông đúc.
Mấy cậu trai nhà Healer đeo khẩu trang chùm mũ kín mít, đứng đó mà vẫn không giấu được vẻ sốt ruột.
Phùng Linh Tử và Tề Ngôn Thanh cũng đến.
Sở Duật, Bạch Hủ và mẹ ngồi ghế dài ngoài hành lang, không ngừng đưa mắt nhìn về phía Chu Mính Viễn.
Chu Mính Viễn vốn không phải người hay để lộ cảm xúc, dù ở cạnh Thư Diêu cũng chỉ thường dịu dàng hơn đôi chút, còn với người khác vẫn là vẻ lạnh nhạt thường ngày. Nhưng lúc này đây, gương mặt anh hiện rõ dấu hiệu giông bão sắp đến.
Hơn một tiếng sau, giáo sư bước ra, tháo khẩu trang, nhìn thẳng vào Chu Mính Viễn.
Chu Mính Viễn lập tức đứng dậy, cả người căng như dây đàn, giữa trán nhíu chặt:
“Thế nào rồi? Là dạ dày có vấn đề à?”
Lý Tư đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, hàng mày nhướng cao:
“Dạ dày thì không sao cả. Nhưng là chuyện nghiêm trọng hơn nhiều… chuyện có thể ảnh hưởng đến cả phần đời sau của cậu.”
Toàn hành lang im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Chu Mính Viễn.
Ngay khoảnh khắc đó, sắc môi anh lập tức mất hết huyết sắc.
Bất ngờ thay, Lý Tư bỗng bật cười thành tiếng:
“Muốn nhìn cậu biến sắc thì chỉ có Thư Diêu mới trị được cậu thôi. Không đùa nữa… Chúc mừng nhé, sắp làm bố rồi đấy.”
Chu Mính Viễn như hoá đá tại chỗ, ngẩn người, mãi không nhúc nhích nổi.
Lý Tư nhắc nhẹ, nửa đùa nửa thật: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào thăm Thư Diêu đi. Cô ấy vừa mới nói hình như con muốn ăn há cảo tôm đấy.”
Chu Mính Viễn lúc này mới như tỉnh mộng, vội bước vào phòng bệnh.
Bạch Hủ ở phía sau che mặt thở dài:
“Người vừa rồi là ai thế? Tuyệt đối không phải Tiểu Chu tổng nhà ta thông minh lanh lợi đâu.”
Sở Duật nhai miếng kẹo cao su, nhếch môi:
“Chắc AI.”
Thư Diêu ngồi tựa trong giường bệnh, thấy Chu Mính Viễn vào liền mỉm cười:
“Chu Mính Viễn, em cảm giác đỡ buồn nôn hơn rồi. Hay mình đi ăn há cảo tôm đi ha? Bé con trong bụng bảo muốn ăn mà.”
Bây giờ, bất kể cô muốn ăn gì cũng có lý do hợp lý, chỉ cần đổ hết lên đầu em bé.
Chu Mính Viễn vẫn cau mày, nắm lấy tay cô:
“Em gầy như vậy… có thai liệu có ảnh hưởng đến sức khoẻ không?”
Dù có hay không có đứa trẻ,
trong lòng anh, điều quan trọng nhất… vẫn luôn là cô.
Thư Diêu cười khẽ, an ủi: “Không cần lo đâu, Lý Tư nói ổn mà.”
“Ông ấy nói ổn thật à?”
“Ừ, nhưng mà có chuyện cấp bách hơn nhiều.”
Cô nghiêm mặt, chân mày hơi chau lại:
“Em và bé con của anh bây giờ… đang rất rất muốn ăn há cảo tôm! Rất rất luôn!”
Chu Mính Viễn sau đó đặt cho con một cái tên ở nhà “Niệm Niệm”.
Có vẻ Niệm Niệm là một đứa bé rất ngoan, biết mẹ còn phải làm việc nên từ sau khi xuất viện, cơn ốm nghén cũng đỡ hẳn.
Giống như đứa bé chỉ ghé nhắc nhẹ một câu với cả thế giới:
“Chào nhé, con đến rồi đây.”
Việc Thư Diêu mang thai khiến mấy anh chàng Healer vui hơn ai hết, bị chụp được ở khắp nơi trong tình trạng cười ngốc nghếch. Khi phỏng vấn, cứ ba câu lại có một câu nhắc đến chuyện “cháu gái/cháu trai tương lai của tôi…”
Khiến truyền thông mù mờ không hiểu nổi, rốt cuộc ai trong số họ mới là người sắp có cháu?!
Chương trình tuyển chọn thực tập sinh lần này là dành cho các cô gái, vậy nên mấy bé thực tập sinh rất có phúc, vì cố vấn của họ là Thư Diêu và nhóm Healer còn thường xuyên ghé thăm trường quay.
Có lần, khi Healer chuẩn bị rời đi, Lục Hân và Đại Sâm còn ghé sát cửa, buông lời “cảnh cáo”:
“Cô giáo Thư là chị ruột của bọn anh đó, chỉ là tạm thời cho mấy em mượn làm cô mấy bữa thôi. Không được chọc giận chị tụi anh, cũng không được chọc giận bé con còn chưa chào đời trong bụng nữa, nghe rõ chưa!”
Hai cậu chàng vừa nói vừa cố làm mặt dữ, dọa đến mức mấy thực tập sinh gật đầu lia lịa, nghiêm túc cam đoan sẽ không bao giờ dám làm cô Thư giận.
Cuối cùng, Sầm Nguyệt Bạch đành bất lực kéo lũ đàn em trong nhóm mình đi, còn không quên quay lại chào tạm biệt:
“Chăm chỉ luyện tập là cô Thư sẽ không giận đâu, cô ấy chỉ nghiêm với vũ đạo thôi, ngoài ra thì hiền lắm.”
Thư Diêu cầm hộp sữa chua ném sang:
“Đi đi đi, mấy đứa các cậu suốt ngày tới đây làm gì hả?”
Đợi cả nhóm Healer rời đi, có một cô thực tập sinh nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Chồng tụi em… đẹp trai quá trời.”
Nói xong còn ngượng ngùng che miệng lại, mặt đỏ ửng như quả táo, vừa gãi đầu vừa lí nhí:
“Em xin lỗi… em là fan của Healer, không kìm được nên…”
Cả nhóm cười ồ lên:
“Không sao, Healer đúng là đẹp trai thật mà!”
Rồi mấy cô bắt đầu buôn chuyện:
“Cô Thư ơi, mấy thầy trong Healer là do cô huấn luyện từ đầu đúng không ạ?”
“Trời ơi, nếu được ở gần Healer mỗi ngày, chắc em không cần lấy chồng luôn quá.”
“Chỉ cần nhìn họ thôi cũng đủ rồi.”
“Vậy cô Thư nhìn hoài riết miễn nhiễm luôn hả?”
Thư Diêu lúc ấy đang cầm bảng chấm điểm, nghe tới đây liền ngẩng đầu, dùng cây bút gõ nhẹ lên bảng điểm, nửa đùa nửa thật:
“Mấy em à, mấy ‘ông chồng’ của các em đúng là đẹp trai, nhưng chồng cô… đẹp trai hơn.”
“Không tin đâu!”
“Không tin hả?”
Thư Diêu nhướng mày:
“Không tin cũng không chứng minh cho xem đâu. Tất cả về vị trí, mấy động tác hồi nãy làm lại hết cho cô!”
Về sau, Healer lại đến thăm lần nữa, lúc trò chuyện cùng nhóm thực tập sinh cũng cười nói:
“Các em nói chồng cô giáo ấy hả? Thật sự đẹp trai đó.”
“Anh Mính Viễn còn đẹp trai hơn tụi anh.”
“Với lại siêu giỏi luôn.”
“Tụi anh tự thấy không bằng, thiệt tình.”
“Chịu thua hoàn toàn luôn.”
Mặc dù ngay cả Healer cũng nói vậy, nhưng mấy cô bé dưới 20 vẫn bán tín bán nghi.
Với các cô, trên đời này làm gì có ai đẹp trai hơn mấy “ông anh” trong Healer chứ!
Thế rồi một ngày mưa xuân ở Đế Đô, các thực tập sinh lần đầu tiên nhìn thấy chồng của cô giáo Thư.
Chu Mính Viễn đứng dưới toà nhà công ty, cầm ô che cho Thư Diêu.
Tấm lưng anh thẳng tắp, tay cầm ô trắng trẻo lạnh lẽo, đầy khí chất.
Các cô gái chen nhau ra sát cửa sổ, thấy cô giáo Thư vừa đi được mấy bước thì giẫm trúng vũng nước.
Chồng của cô Thư dừng bước, đưa ô cho cô, rồi bất ngờ bế bổng cô theo kiểu công chúa, nhẹ nhàng đi tới bên xe, dịu dàng đặt cô vào ghế sau.
Anh đội mưa lấy từ cốp xe ra một đôi giày mới, giúp Thư Diêu tháo đôi giày ướt, rồi quỳ xuống thay giày cho cô ngay tại bãi đậu xe.
Khi anh quay người lại, các cô gái cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt anh.
Bên ngoài trời mưa giăng mờ ảo, trên cửa kính phủ một lớp sương mỏng, người đàn ông ấy mang theo khí chất “người lạ miễn lại gần”, nhưng trong mắt lại tràn đầy dịu dàng.
Một cô gái lau sương trên cửa kính, tròn mắt kêu lên:
“Trời đất ơi, chồng cô Thư đẹp trai quá xá! Như nam chính bước ra từ phim thần tượng luôn ấy, nét nào ra nét đó luôn!”
Hôm đó, Chu Mính Viễn đến đón Thư Diêu về trang viên nhà họ Chu.
Mẹ Chu nói Chu Cảnh muốn đi tu, nên nhờ hai người về khuyên nhủ một phen.
Thư Diêu được Chu Mính Viễn thay cho đôi giày mới, ngồi trong xe tận hưởng hơi ấm phả ra từ điều hòa, lẩm bẩm đầy khó hiểu:
“Đi tu? Cái ông già đó lại bày ra chiêu trò gì nữa vậy?”
Hiện giờ Chu Cảnh bị liệt nửa người, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Sau Tết, ông bảo mẹ Chu đưa mình đến nghĩa trang nơi vợ cũ của ông, cũng là mẹ của Chu Nhiễm Chi, bà Phùng Triết, đang yên nghỉ. Chu Nhiễm Chi cũng được chôn ở đó.
Họ hiện lên trong những tấm ảnh đen trắng, qua cõi âm nhìn ông cười mỉm.
Chu Cảnh bỗng thấy rất buồn.
Một nỗi buồn chưa từng có từ trước đến nay.
Dường như cả đời ông nắm được rất nhiều thứ, từng thành công, từng huy hoàng, nhưng cũng mất đi rất nhiều.
Ông bỗng nhận ra, những người ông ta yêu và những người yêu ông ta… đều không còn ở bên.
Còn bản thân ông ta… thì đã không còn trẻ nữa.
Tham vọng và hoài bão ngày xưa, cuối cùng cũng phai nhạt hết.
Chỉ còn lại một cơ thể già nua và đôi mắt từng sáng quắc giờ đã bị thời gian bào mòn đến đục ngầu.
Sau khi biết Thư Diêu mang thai, Chu Cảnh nghĩ rất nhiều.
Một mặt ông ta háo hức chờ đợi sinh linh mới đến, như bao ông già khác mong chắt, nhưng mặt khác lại sợ, sợ mình không thể làm một cụ cố tốt.
Lần đầu tiên trong đời, Chu Cảnh chỉ muốn… trốn tránh.
Khi Thư Diêu và Chu Mính Viễn về đến trang viên nhà họ Chu, trong phòng khách đã có rất nhiều người, ai cũng đang khuyên ngăn, nhưng lại e ngại tính khí của Chu Cảnh, không dám nói nhiều.
Chu Cảnh cố chấp, mặt lạnh như tiền, không hé răng một câu, trông cứ như đã quyết tâm xuất gia thật.
Thư Diêu thấy được sự u sầu của ông, đợi lúc vắng người, liền chen vào nói thẳng:
“Chùa chiền người ta giờ cũng tuyển mấy chú tiểu trẻ trung khỏe mạnh để nấu cơm tụng kinh làm việc, ai rảnh rỗi mà nhận một ông già liệt nửa người như ông hả?”
Chu Cảnh trừng mắt:
“Nhóc nói ai là ông già?”
“Thì là ông chứ ai! Chẳng lẽ ông là thanh niên à?”
Hai người cãi nhau vài câu, bầu không khí u ám quanh Chu Cảnh cũng tan đi được phần nào.
Cuối cùng, ông chỉ giữ lại một mình Chu Mính Viễn trong phòng.
Chu Cảnh nói:
“Mính Viễn, thật ra ông rất sợ… Ông sợ mình làm không tốt vai trò cụ cố… Mẹ con và con từng nói, con ngày xưa không hạnh phúc…”
Cứ mỗi một câu, lưng ông lại còng xuống một chút, rồi ông hỏi:
“Mính Viễn, con… có từng oán trách ông không?”
“Có.”
Chu Mính Viễn giơ tay, vỗ nhẹ lên vai ông:
“Nhưng cũng đã qua rồi. Con đang học làm một người cha tốt, thì ông cũng có thể học làm một cụ cố tốt. Đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh nữa.”
Chu Cảnh bỗng chốc đỏ hoe mắt.
Thì ra, trong cả đại gia đình này, người thấu hiểu ông nhất… lại chính là Chu Mính Viễn.
Khi hai người trở về nhà đã là nửa đêm.
Mùa xuân sau cơn mưa vẫn còn cái se lạnh. Thư Diêu tắm nước nóng xong, người quấn theo làn hơi nước bước ra khỏi phòng tắm, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ.
Chu Mính Viễn đã trải chăn đệm xong từ sớm, ngồi ở mép giường, vừa cầm sách đọc vừa chờ cô.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, anh đứng dậy, nhường lại phần chăn ấm cho Thư Diêu, rồi đưa tay xoa tóc cô:
“Buồn ngủ rồi hả?”
“Ừm.”
Thư Diêu nằm nghiêng dựa vào gối, lười biếng kéo vạt áo lên một chút:
“Chu Mính Viễn, cho anh xem cái này nè.”
Thư Diêu gầy, bụng càng ngày càng thấy rõ. Da cô đã bắt đầu xuất hiện vài vết rạn đỏ nhạt.
Cô chỉ vào mấy đường rạn ấy, hơi lo lắng:
“Em nghe nói sinh xong mấy cái này vẫn không hết được… sẽ còn mãi luôn.”
Chu Mính Viễn đưa tay đặt lên làn da cô, giọng dịu dàng:
“Lo lắng à?”
Thư Diêu lắc đầu:
“Em thì không sao, có rạn hay không em vẫn thấy mình là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ. Nhưng còn anh… anh có thấy em không đẹp nữa không?”
Chu Mính Viễn cúi người, nhẹ hôn lên những vết rạn đỏ ấy.
Anh nói:
“Đây là dấu vết khi thiên thần ghé qua. Rất đẹp.”
Ba năm sau, Thư Diêu và Chu Mính Viễn dẫn bé Niệm Niệm ba tuổi đi du lịch Hawaii.
Thư Diêu mặc bikini, đeo kính râm to bản, thảnh thơi nổi mình giữa làn nước biển xanh trong vắt.
Bé Niệm Niệm là một cô bé đáng yêu, ôm lấy chiếc phao nhỏ, đeo kính râm mini, lơ lửng ngay bên cạnh Thư Diêu.
Niệm Niệm chỉ tay lên vòng eo thon gọn của mẹ, giọng nũng nịu:
“Mẹ ơi, bụng mẹ đẹp quá à.”
“Lại là bố dạy con nói vậy đúng không?”
Niệm Niệm lắc đầu:
“Không phải đâu ạ, là vì cả con và bố đều thấy mẹ đẹp mà.”
Thư Diêu vươn tay, lấy một miếng cá hồi đặt trên bàn nổi bên cạnh, vừa đưa vào miệng vừa tự trêu mình:
“Đẹp như cá hồi hả? Cũng có vân y chang nè.”
“Không giống! Mẹ đẹp hơn cá hồi nhiều!”
Niệm Niệm xụ mặt, phản bác rất nghiêm túc bằng chất giọng non nớt:
“Cá hồi sao mà so với mẹ được chứ!”
“Được rồi được rồi, cá hồi không đẹp bằng mẹ, nhưng nó ngon hơn mẹ, nào, bảo bối, há miệng nào—”
Niệm Niệm vừa nhai cá hồi vừa cười khúc khích:
“Ngon quá!”
Hai mẹ con lên bờ, trở lại dưới chiếc ô lớn. Chu Mính Viễn đang nằm tựa lưng trên ghế dài, tay cầm điện thoại lướt xem gì đó.
“Chu Mính Viễn, anh xem gì đấy hả?”
Chu Mính Viễn giơ điện thoại cho Thư Diêu xem.
Trong ảnh là khoảnh khắc hai mẹ con đang cùng nhau giơ cá hồi lên miệng, ngửa đầu ăn, tư thế giống nhau đến ngạc nhiên. Cả biểu cảm nheo mắt mãn nguyện trong bức ảnh tiếp theo cũng y chang.
Nước biển liền với trời, xanh biếc một màu.
Chu Mính Viễn nhìn hai mẹ con, rồi đưa tay ôm lấy Thư Diêu, hôn nhẹ lên trán cô.
Anh nói:
“Anh đang ngắm hai thiên thần của anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Vậy là phiên ngoại đến đây là hết rồi nha.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình suốt chặng đường kể câu chuyện này. Hẹn gặp lại ở quyển sau nha!