Rời Bến - Sơn Từ

Chương 93: Cùng nhau đến bạc đầu

Hương sữa tắm theo chân người từ phòng ngủ lan ra đến phòng khách, hòa quyện vào hương hoa ngào ngạt khắp căn phòng.

Lương Uyển đứng cạnh quầy bar, cẩn thận pha rượu.

Sau những phút giây ân ái, chiếc nhẫn lại được đeo lại lên tay cô và Chu Lịch.

Ánh đèn mềm mại từ chiếc đèn treo phía trên phản chiếu lên khuôn mặt cô, Lương Uyển cúi đầu, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, ngẩng mắt liếc nhìn Chu Lịch một cái.

"Anh có thể đừng cứ nhìn chằm chằm vào em mãi thế không? Em không tập trung được."

Ánh mắt Chu Lịch vẫn còn ánh lên hơi nóng sau giây phút thân mật, kết hợp với ánh đèn, như muốn thiêu đốt cô.

Cô lắc nhẹ ly rượu, chiếc nhẫn trên ngón tay phát ra tia sáng rực rỡ như lửa.

"Nhìn rượu ấy."

So với chiếc nhẫn Chu Lịch từng mua ở London, chiếc nhẫn kim cương lần này có viên đá gần như bằng nhau về kích thước, nhưng thiết kế lại giản dị và kín đáo hơn.

Lúc nãy Lương Uyển từng hỏi anh, nếu chiếc này là nhẫn cưới, thì cái trước là gì? Chu Lịch cười nói là nhẫn đính hôn. Lương Uyển hừ nhẹ hai tiếng, nghĩ rằng lúc đó mình đâu đồng ý, nhưng Chu Lịch liền hôn cô một cái thật sâu, khiến cô vừa cười vừa quên luôn chuyện đó.

Ánh mắt Chu Lịch cuối cùng cũng rời khỏi gương mặt cô, nhìn xuống đôi tay thon dài của cô. Anh ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, đôi chân dài duỗi thoải mái, bật cười: "Từ khi nào mà em đã biết pha rượu rồi?"

"Em đặc biệt học vì ngày hôm nay." Lương Uyển chăm chú nhìn vạch chia định lượng, không dám lơ là, "Ban đầu định pha để tặng anh khi cầu hôn."

Cô không ngờ anh lại đồng ý nhanh đến thế, càng không ngờ anh cũng chuẩn bị sẵn nhẫn. Hai người như lửa gần rơm, phút chốc quên mất cả quy trình.

Lương Uyển ngẩng đầu hỏi: "Anh biết hôm nay em không đến Hàng Châu từ khi nào vậy?"

Chu Lịch liếc nhìn mấy chai rượu đột nhiên xuất hiện trong nhà, ngẩng đầu nhìn cô: "Lúc anh thấy hộp nhẫn trong túi xách em."

Lương Uyển sững lại: "Khi nào?"

"Lúc ở bệnh viện, tình cờ thấy thôi."

Cô dừng một chút, bĩu môi, đặt ly rượu pha xong trước mặt anh: "Thế thì chẳng bất ngờ chút nào rồi."

"Rất bất ngờ."

Lương Uyển liếc mắt lườm anh, chống cằm đặt lên quầy bar: "Thì ra anh đã biết từ trước, chẳng trách sinh nhật anh hôm nay em không ra ngoài mà anh cũng chẳng thắc mắc."

Chu Lịch nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía mình, ngón trỏ cố ý vô tình lướt qua lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng như lúc anh vu.ốt ve xương chân mày cô.

Kim giây trên đồng hồ vừa quay được nửa vòng, Chu Lịch đã đứng dậy, nâng cằm cô lên, hai ngón tay thu lại, mở môi cô ra rồi hôn nhẹ qua quầy bar.

Lương Uyển mở to mắt, nhìn bóng mi dày rung rung dưới đáy mắt anh.

"Uyển Uyển, việc em đồng ý lấy anh đã là món quà bất ngờ lớn nhất rồi. Anh biết sớm hơn vài ngày, vui thêm mấy ngày, cũng đáng mà."

Chu Lịch xoa nhẹ lên vết bỏng nhỏ ở cổ tay cô.

Anh vẫn nhớ, ở Na Uy cô từng kể, đó là vết phỏng do túi chườm nước nóng khi còn nhỏ, từng nổi bọng nước, để lại một vết sẹo hình gần giống trái tim.

Vết sẹo từ lâu đã không còn cảm giác, nhưng dưới tay anh, Lương Uyển lại cảm thấy ngứa ngáy, vô thức co ngón tay lại, đặt lên mu bàn tay anh.

Cô nhìn anh nhấp một ngụm rượu.

"Chu Lịch, chuyện kết hôn... anh không định hỏi ý kiến gia đình sao?"

Lương Uyển thì không liên lạc với Lương Liên Thấm nữa, bởi cuộc sống của họ đã rẽ thành hai ngả. Nhưng gia đình Chu Lịch thì khác, họ gần gũi, đương nhiên nên thông báo hoặc thậm chí là xin ý kiến.

Cô từng gặp người nhà anh, ngoài việc thường xuyên trò chuyện với Trình Mạn, thì mối quan hệ với ba mẹ anh cũng không nhiều. Họ đã về Đức, nên dù muốn đến thăm cũng không dễ.

Chu Lịch cười như có ẩn ý, ôm cô ngồi xuống sofa nơi vài cánh hoa rơi, những bông hồng và tulip bao quanh họ.

"Anh nói rồi, từ rất lâu trước đây."

Lương Uyển không hiểu: "Nói gì?"

Chu Lịch nghiêng đầu nhìn cô, vẫn nắm lấy cổ tay cô, xoa nhẹ một cách tự nhiên: "Anh sẽ không kết hôn. Hoặc — nếu có kết hôn, thì sẽ là với em."

Lương Uyển khẽ há miệng, ngơ ngác nhìn anh.

"Họ không phản đối, chỉ có lời chúc phúc. Anh sẽ thông báo cho họ, nhưng không cần xin phép. Uyển Uyển, đây là cuộc sống của chúng ta, không phải của người khác." Anh dừng một chút, "Em đừng lo lắng vì những điều đó."

Chu Lịch không nói rõ ra, nhưng Lương Uyển có thể cảm nhận được, anh sợ cô sẽ lùi bước chỉ vì hai chữ "gia đình". Cô từng thật sự như vậy, từng e dè khi phải bước vào gia đình của người khác, nhưng giờ cô đã không còn xem đó là điều gì đáng sợ nữa.

"Chu Lịch, người không cần lo là anh. Gia đình anh rất tốt, em không ngại nếu sau này giữ liên lạc thường xuyên hơn." Lương Uyển ngắt một bông hồng phấn đặt lên đầu anh, thấy buồn cười bèn ôm lấy mặt anh mà bật cười, "Lấy em rồi anh chẳng được gì nhiều đâu. Anh chắc chưa? Sau này đừng có hối hận đó."

Chu Lịch ôm eo cô, đè xu.ống sofa, bông hồng trên đầu rơi xuống hõm cổ cô.

Anh không kiềm được mà bật cười: "Là em không được hối hận mới đúng."

"Em có hời mà, hối hận làm gì?" Lương Uyển cười, ngón tay nghịch cổ áo anh, "Chu Lịch, em không muốn làm đám cưới."

Chu Lịch chưa nói gì, ánh mắt dõi theo đường đi của ngón tay cô.

Lương Uyển lại nói: "Làm đám cưới mệt lắm, em từng dự nhiều rồi, cô dâu chú rể phải xoay như chong chóng cả ngày. Bạn bè em cũng không nhiều, tìm thời gian mời họ ăn bữa cơm là được. Còn những người không thân, gửi thiệp mời thì thấy gượng ép, mà không mời lại giống như đi thu phong bì. Nhưng nếu anh muốn cưới, cũng được, để mùa xuân năm sau nhé? Cho ấm áp một chút."

Có một lý do cô không nói ra.

Trong đám cưới, người dắt tay cô dâu bước tới trước chú rể — là cha hoặc mẹ.

Mà họ đều không còn ở bên cô nữa.

Cô thà rằng lễ cưới chỉ có cô và Chu Lịch là đủ rồi.

Chu Lịch không trả lời, chuyển sang chủ đề khác: "Tuần trăng mật em muốn đi đâu?"

Lương Uyển bị anh bất ngờ hỏi sang chuyện khác, cộng thêm hơi thở ấm áp và hương hoa hồng quấn quanh mũi, nhất thời ngẩn người.

"Tuần trăng mật..."

Lương Uyển nghĩ, chuyến du lịch trăng mật nên đến một nơi thật đặc biệt.

Nhưng cô và Chu Lịch quen nhau trong một chuyến đi, rất nhiều chuyện cũng xảy ra trên hành trình ấy. Họ đã cùng nhau đi qua không ít nơi, nếu chỉ đơn giản là tìm một nơi phong cảnh đẹp, thì sự lựa chọn lại quá rộng.

"Na Uy, chúng ta đến Na Uy lần nữa có được không?"

"Được."

Hai tay chống vào ngực anh, Lương Uyển chớp mắt: "Vậy... khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?"

Chu Lịch liếc nhìn đồng hồ, không may là sở dân chính đã hết giờ làm việc.

"Ngày mai. Ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký."

"Hả?" Lương Uyển ngạc nhiên, "Vội vàng vậy sao?"

Chu Lịch nghiêng đầu tựa vào vai cô: "Thật ra anh muốn đi từ hôm nay rồi, chỉ tiếc là đã qua giờ đăng ký kết hôn."

Trời tuyết trắng xóa, ánh sáng dần tắt.

Lương Uyển mang vớ bông dày, vô thức móc chân quanh mắt cá chân của Chu Lịch.

"Không ngờ anh lại là người hấp tấp như vậy."

Chu Lịch không phủ nhận. Trong những chuyện khác anh có thể bình tĩnh, kiềm chế, nhưng đối với Lương Uyển, anh đã đánh mất sự ung dung, không muốn chậm trễ, không để cô có bất cứ khoảng trống hay do dự nào – có lẽ như vậy mới là đúng.

Anh trầm ngâm vuốt nhẹ chân mày cô, chậm rãi xoa vùng hốc mắt.

"Uyển Uyển, anh đã đợi rất lâu rồi."

Lương Uyển nghẹn ngào, một lúc sau mới nói: "Em biết... Chu Lịch, em đều biết cả."

Anh hỏi: "Em có muốn chọn một ngày đặc biệt để đi đăng ký không?"

Cô lắc đầu, khẽ cười: "Em không để tâm mấy chuyện đó đâu. Ngày mai cũng là ngày tốt mà – sinh nhật anh và ngày kỷ niệm cưới gộp lại, chẳng phải rất tuyệt sao?"

"Rất tuyệt, đúng là rất tuyệt."

Lần đầu chính thức quen biết Chu Lịch, anh ít nói, bí ẩn. Dù khi ấy khoảng cách cơ thể của họ rất gần, nhưng Lương Uyển vẫn luôn cảm thấy họ cách nhau rất xa. Họ không phải là hai đường song song, mà như hai đường chéo – giao nhau một lần, rồi sẽ rẽ hướng rời xa. Nhưng bây giờ, Chu Lịch luôn lặp lại những lời nói, như đang dỗ một đứa trẻ – cũng là đang dỗ dành chính mình. Anh không còn bí ẩn nữa, trái tim anh đặt hẳn trong lòng bàn tay đưa cho cô xem, hết lần này đến lần khác nói với cô rằng, anh không còn sợ điều gì nữa.

Dù cho thế giới như đêm họ ngắm cực quang – chỉ còn lại họ và gió tuyết, anh vẫn sẽ ôm chặt cô, cùng nhau say giấc trong hơi ấm của nhau.

Lương Uyển ôm lấy khuôn mặt anh, ánh mắt dừng lại ở lông mày anh, ngón tay cái nhẹ vuốt qua rồi đặt một nụ hôn.

Ánh mắt cô lại dừng trên đôi mắt cụp xuống của anh, khẽ vu.ốt ve rồi đặt một nụ hôn.

Như gợn sóng lan xa trên mặt hồ, yêu thương và nụ hôn của cô lần lượt dừng lại ở sống mũi, chóp mũi, rồi đến đôi môi mềm mại.

Tình yêu thật là một điều kỳ diệu.

Trong các mối quan hệ xã hội khác, sẽ không ai hôn môi người kia một cách trìu mến như vậy. Nhưng khi cô chìm vào tình yêu, cũng là rơi vào một câu thần chú – cô không thể kiềm chế được việc hôn anh, như đang hôn lên dòng nước mềm mại nhất thế gian. Mỗi khi chạm vào, từ tận sâu linh hồn, cả trái tim và thân thể cô đều run rẩy.

"Chu Lịch, em phải làm gì thì anh mới có đủ cảm giác an toàn?"

Cô khẽ thở dài.

Chu Lịch sững người.

Lương Uyển là người nhạy cảm, đôi khi khá rối rắm. Cô không chỉ thích mổ xẻ cảm xúc của chính mình, mà đôi lúc còn thấu hiểu người khác.

Nằm trong căn phòng hoa hạnh phúc như hiện tại, khi nhìn lại quá khứ, cô hiểu vì sao Chu Lịch lại nôn nóng, vì sao anh cứ lặp lại những lời dụ dỗ ấy. Trong lòng anh có lẽ còn tồn tại chút bất an mà ngay chính anh cũng chưa từng nhận ra.

Vậy nên, cô đã khẽ hỏi ra điều đó.

Lương Uyển không biết cách moi trái tim mình ra như anh đã từng làm để trao cho người mình yêu. Nhưng trái tim cô dành cho anh thì cũng y như thế.

Cô nhíu mày, nửa cười nửa không nhìn anh, mái tóc dài xõa bên má, ngón tay mảnh vu.ốt ve gương mặt Chu Lịch.

Chu Lịch sững sờ nhìn cô.

Nhịp tim đập mạnh khiến cả cơ thể anh run lên.

Dòng máu của anh ghi nhớ từng khoảnh khắc rung động vì cô.

Như ngay lúc này.

Lương Uyển giống như màn đêm.

Nếu người ta mô tả màu sắc của cô, sẽ nói: màu đen.

Cùng lắm là xanh mực.

Nhìn thoáng qua, người ta thấy cô là kiểu sống yên bình, chăm chỉ làm việc; nếu chịu dừng lại ngắm kỹ, có thể sẽ phát hiện trái tim đầy cảm xúc của cô.

Chu Lịch thích những linh hồn đặc biệt, những người có cá tính.

Những ai lần đầu gặp Lương Uyển đều cho rằng cô không giống với bất kỳ miêu tả nào như thế – cô có vẻ như là người bình thường nhất giữa đám đông.

Chu Lịch cũng không biết tại sao, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh như đã nhìn thấu linh hồn cô, nhìn thấy ánh lửa rực rỡ trong cô.

Màn đêm thật ra rất đẹp.

Có mây trắng ẩn trong bóng tối, có bầu trời sao, ngân hà, có ánh trăng phản chiếu mặt trời, còn có cả cực quang rực rỡ.

Cô không phải người nhàm chán, cũng không phải chỉ có một màu duy nhất.

Và giờ đây, cô lại càng đến gần trái tim anh hơn nữa. Cô đã nhìn ra cả phần bất an còn sót lại mà ngay cả chính anh cũng không nhận thức được.

Lương Uyển đặt tay lên ngực anh.

Trong im lặng, cô nghe được tiếng nuốt khan đầy nghẹn ngào của anh. Chu Lịch kéo lấy thân thể cô, ôm chặt vào lòng.

"Chu Lịch, em có thể nói lại với anh cả ngàn lần, vạn lần – em yêu anh nhất trên đời này. Em đã trao chìa khóa cuộc đời em cho anh rồi. Em không thể nào bỏ đi mà không từ biệt nữa đâu."

Lại một cái ôm như muốn hòa cô vào tận xương tủy.

"Chu Lịch, anh là của em."

Cô không hay nói kiểu như "em là của anh", nhưng cô lại dõng dạc tuyên bố quyền sở hữu của mình với Chu Lịch.

Cô biết, Chu Lịch có thể hiểu được ý cô muốn nói.

Cô không muốn tình yêu chỉ là sự hy sinh đơn phương – cô muốn tất cả mọi điều giữa cô và Chu Lịch đều là song phương.

Chu Lịch là của Lương Uyển.

Vậy thì –

Họ chính là của nhau.

Cô là người cứng đầu, đã quyết định thì không quay đầu.

Trong tình cảm, một khi đã chọn một con đường, cô sẽ đi đến cùng. Nếu trời không tối, cô sẽ cứ thế bước tiếp mãi mãi.

"Ừm."

Lần đầu tiên Lương Uyển nghe thấy giọng Chu Lịch run rẩy đến vậy, dù là ngày anh tức giận đến London, sự run rẩy trong cơn giận của anh cũng chỉ như chiếc xe địa hình đang chạy trên sa mạc, rung chuyển giữa cát vàng mịt mù. Nhưng hôm nay thì khác, giọng anh như dòng suối róc rách.

Anh nói: "Anh là của em."

Lương Uyển vùi mặt vào hõm cổ anh, mùi hương từ viên nước giặt trên áo dội vào chóp mũi cô, khiến cô bật cười. Bây giờ đến cả mùi áo quần họ cũng giống nhau, tất cả đều hòa làm một.

Cô vỗ vỗ lưng anh, trêu chọc: "Cục cưng Chu Lịch, bây giờ anh đã yên tâm chưa?"

Chu Lịch bật cười, ôm cô lăn qua lăn lại trên ghế sofa mấy vòng.

"Rất yên tâm."

Lương Uyển chớp chớp mắt: "Anh còn sức làm thêm lần nữa không?"

Chu Lịch chống người dậy, sự yên tĩnh còn sót lại trong đáy mắt tan biến hoàn toàn, anh thong thả nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt sâu lắng: "Dĩ nhiên rồi."

*

Sáng sớm hôm sau, khi cục dân chính vừa mở cửa, một đôi nam nữ theo gió tuyết bước vào trong.

Hôm nay là một ngày rất bình thường, không có ý nghĩa gì đặc biệt, sảnh không hề chật ních các cặp đôi mới cưới, trái lại có không ít cặp cũ đến bất chấp cái lạnh để... xé giấy hồng.

Nhân viên đang cầm ly trà nóng buôn chuyện lúc mở cửa, từ mấy cặp kỳ quái những ngày trước cho đến những tình huống ly hôn khó xử. Hai quầy làm việc cách nhau khá xa, làm những việc trái ngược hẳn, nhưng âm thanh vẫn xuyên qua được mọi khoảng cách.

Lương Uyển nhận điện thoại của Lâm Tri Hân, đầu dây bên kia đang bàn bạc thời gian họp lớp lần tới, nghe nói là do Trần Tri Nguyên tổ chức.

Lương Uyển kẹp điện thoại giữa má và vai, kiểm tra lần cuối các giấy tờ đã chuẩn bị. Chu Lịch liếc mắt nhìn cô, vừa xem lại giấy tờ trên đùi, vừa cầm điện thoại cô đặt lên tai cô.

Lương Uyển cười với anh một cái.

"Tri Hân, mấy cậu cứ quyết đi, nếu mình rảnh thì sẽ tới, còn nếu bận thì hẹn dịp sau cũng được, dù gì ngày thường cũng có thể gặp nhau."

Thật ra cô vẫn như trước, không mấy hào hứng với họp lớp. Mấy người bạn thân hồi cấp ba cũng chỉ có vài người, bình thường vẫn hay liên lạc. Họp lớp chẳng qua là để hóng chuyện của những người không còn liên hệ. Mà cô thì không thích hóng chuyện người khác, chẳng liên quan gì đến mình.

Lúc này cô ngẩng đầu liếc nhìn bảng điện tử, tim đập nhanh hơn, hoàn toàn không nghe thấy Lâm Tri Hân nói gì tiếp.

"Tri Hân, nói chuyện sau nhé, mình đang làm việc."

Lâm Tri Hân đang uống cà phê hỏi bâng quơ: "Dạo này bận gì thế?"

"Chuyện kết hôn."

"Phụt—" Lâm Tri Hân kinh ngạc, "Cậu với Chu Lịch cưới thật rồi à?"

"Ừ, bọn mình đang ở cục dân chính, sắp đến lượt rồi, nói chuyện sau nha."

"Ồ ồ được, chúc hôn nhân hạnh phúc!"

Sau lời chúc vang dội, Lương Uyển hồi hộp như cô gái sắp tỏ tình, bị Chu Lịch nắm tay kéo đến trước mặt nhân viên.

Nhân viên lật qua thông tin đã điền, ngẩng đầu liếc họ một cái, cười nói: "Tân lang tân nương hồi hộp quá nhỉ, mặt đỏ hết rồi."

Lương Uyển sờ mặt mình, thấy Chu Lịch cũng đang cười nhìn mình, cô càng đỏ mặt hơn, hoàn toàn không còn vẻ điềm nhiên của ngày hôm qua.

"Lần... lần đầu kết hôn mà... hơi hồi hộp."

Nhân viên lại ngẩng đầu cười.

Lương Uyển chữa lại: "Cũng là lần cuối luôn."

Nhân viên là người thích pha trò, cố ý hỏi: "Xác nhận là tự nguyện, không bị ép buộc gì đúng không?" Vừa nói vừa liếc nhìn Chu Lịch đang cố nhịn cười.

"Không có, là tôi cầu hôn anh ấy." Lương Uyển hắng giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh, "Dù anh ấy cũng cầu hôn tôi."

Nhưng người chốt lại vẫn là cô.

Lương Uyển liên tục thử sờ lên má mình, làm cách nào cũng không bình tĩnh lại được, giống như con cua chín đỏ au.

Thủ tục kết hôn không phức tạp lắm: điền thông tin, in và sao giấy tờ, khám sức khỏe cơ bản — tất cả mất hơn một tiếng.

Về mặt sức khỏe, Chu Lịch hoàn toàn khỏe mạnh, không bệnh di truyền, các chỉ số đều xuất sắc. Còn cơ thể Lương Uyển thì anh vốn đã rõ như lòng bàn tay.

Anh chưa từng muốn có thêm một sinh mệnh chen vào giữa họ, một Hoa Đàm là đủ rồi.

Một cặp đôi vô tư khác bước vội ra, đầu người đàn ông đập vào cửa kính, người phụ nữ cười nghiêng ngả, vừa xoa trán anh ta vừa đùa: "Không nhìn đường à?"

Người đàn ông nói: "Chỉ nhìn em thôi."

"Miệng dẻo thật!"

Tiếng va vào kính kéo Lương Uyển về hiện thực, lúc cô lấy lại tinh thần thì đã thấy mình và Chu Lịch đứng ngoài cục dân chính, trên tay cô là tờ giấy đăng ký kết hôn, bên tai vẫn vang vọng câu chúc của nhân viên: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Chu Lịch nắm tay cô, ra vẻ đang chụp gì đó, mười ngón đan chặt, để lộ nhẫn cưới và giấy chứng nhận.

Lương Uyển nhìn góc nghiêng của anh giữa gió tuyết.

Tuyết rơi lất phất xuống lông mi và chóp mũi anh, trên mái tóc đen ngắn cũng phủ một lớp băng mỏng, như người sống trên núi tuyết vừa bước xuống trần gian.

Khóe môi Chu Lịch mang theo một nụ cười rất nhạt, nhưng đuôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, đồng tử bị hàng mi che khuất phần lớn, vẫn ánh lên niềm vui.

Lương Uyển siết khăn quàng, hắng giọng, cong môi cười: "Chồng à, anh đang làm gì thế?"

Chu Lịch khựng lại.

Anh chớp mắt, giũ đi tuyết.

Anh nhìn cô chăm chú.

"Vợ à?"

"Làm gì đấy làm gì đấy, sến quá đi." Lương Uyển vừa cười vừa đẩy anh, cố ý run người lên, "Vẫn gọi tên đi, chưa quen đâu."

Chu Lịch đưa điện thoại cho cô xem.

Màn hình khóa vốn đen của anh không biết từ lúc nào đã đổi thành ảnh hai người dưới hoàng hôn ở Thâm Quyến, còn hình nền chính là tấm ảnh vừa nãy anh lén chụp lúc hai người nắm tay, hai chiếc nhẫn lấp lánh chói mắt.

Mỗi lần mở khóa điện thoại, như thể mở ra một câu chuyện chưa viết xong của họ.

Lương Uyển mím môi cố nhịn cười, trả điện thoại lại cho anh.

Vừa định đăng bài khoe lên mạng, vừa mở thì phát hiện có người nhanh tay hơn.

Một tấm ảnh yên lặng nằm trong dòng trạng thái.

Vài người bạn chung đã nhanh chóng thả tim, nhìn vào phần bình luận toàn là dấu chấm than cảm thán.

Lương Uyển ngẩng đầu hỏi anh: "Sao anh không bao giờ viết caption vậy?"

Chu Lịch siết tay cô, ánh mắt bình thản nhìn về hàng cây chồng lớp phía xa, giọng anh cũng bình ổn, không còn run rẩy, rất đỗi an yên.

"Lương Uyển, anh muốn... nói trực tiếp cho em nghe."

Anh có hai bài đăng vĩnh viễn giữ lại trong trang cá nhân.

Một là bóng lưng của Lương Uyển dưới cực quang.

Lúc đó cô đang rời xa anh, đi dần vào bóng tối từ bên chiếc xe.

Bài thứ hai cũng là một ngày tuyết trắng, tuyết rơi trên tay họ, tan chảy giữa ánh sáng của kim cương và sapphire.

Từng đóa hoa tuyết, từng hạt lông ngỗng.

Cùng nhau đến bạc đầu.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận