Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 261: Chương 261

Ở trong nhận thức của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu vẫn luôn là người đàn ông đội trời đạp đất, không gì là không thể.

Nhưng bây giờ, anh nằm ở trên giường bệnh, yếu ớt hơn bất cứ ai.

Môi tái nhợt, không một tia máu.

Trái tim cô giống như bị bóp chặt, đau đến mức Tiêu Thanh Như không thở nổi.

"Đồng chí Tiêu, lần này đồng chí Hứa lập công, không ai trong chúng tôi muốn cậu ấy xảy ra chuyện, nhưng cô nên tự hào vì cậu ấy, chỉ có vậy, cậu ấy mới có thể tích cực chữa bệnh, sớm ngày bình phục."

Tiêu Thanh Như nghe lời của lãnh đạo.

"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, lãnh đạo yên tâm."

"Đồng chí Hứa là anh hùng, bệnh viện đã bố trí nhân lực rồi, cô đừng tạo áp lực quá lớn cho mình."

"Vâng, tôi biết rồi."

Tiêu Thanh Như biết, cô không thể sa sút tinh thần, tâm trạng của cô ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của Hứa Mục Chu.

Tâm trạng của bệnh nhân không tốt, ảnh hưởng rất lớn đến quá trình hồi phục sau này.

Trước khi anh tỉnh lại, xin cho cô yếu đuối một lúc nữa.

Trong phòng bệnh không nên để quá nhiều người, Tiêu Thanh Như bảo bọn họ về trước, cô ở lại chăm sóc Hứa Mục Chu.

"Một mình con có được không thế?" Mẹ Tiêu không yên tâm: "Chăm sóc bệnh nhân không dễ đâu, mẹ có thể ở bên cạnh giúp một tay."

"Không sao đâu ạ, nếu không được thì còn có y tá, có nhiều người theo dõi như vậy sẽ không có vấn đề gì đâu."

Giang Xuyên và Tiêu Thanh Như lớn lên bên nhau từ nhỏ, đôi khi, anh ta vẫn hiểu được tính tình của cô.

Trong phòng bệnh có nhiều người như vậy, cô không thể bộc lộ cảm xúc của mình.

Anh ta mím môi nói: “Vậy em chăm sóc tốt cho đồng chí Hứa nhé, cần giúp đỡ gì thì cứ nói cho anh biết."

Lúc này Tiêu Thanh Như không còn sức để tức giận với Giang Xuyên nữa, càng đừng nói là nghĩ tới chuyện cũ.

Cô chỉ tùy tiện gật đầu một cái: "Vừa rồi làm phiền anh rồi."

Giang Xuyên không biết nên nói gì, cuối cùng không nói một lời rời khỏi phòng bệnh.

Anh ta ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó.

Coi như, để anh ta làm một chuyện cuối cùng vì Thanh Như đi.

Trong lòng lãnh đạo Hứa Mục Chu biết mình không thích hợp ở lại lâu, vì vậy an ủi đôi câu, rồi rời đi.

“Mẹ, mẹ cũng về đi.”

Mẹ Tiêu vỗ nhẹ tay con gái mình, nói: "Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể chấp nhận, con cứ nghĩ là, Tiểu Hứa có thể sống trở về, đã là trong cái rủi có cái may rồi."

"Con sẽ không nghĩ không thông đâu, mẹ đừng lo."

Khi cuộc đời gặp phải biến cố lớn, ngay cả người sống hơn nửa đời người cũng khó có thể chịu đựng được, huống chi là một cô gái mới lớn như Thanh Như?

Mẹ Tiêu muốn ở lại với con gái, nhưng lại không thể không nghe theo ý cô.

Vào thời điểm đặc biệt này, bất kỳ một chuyện nhỏ, cũng có thể khiến tinh thần cô suy sụp.

Mẹ Tiêu lau khóe mắt ẩm ướt nói: “Mẹ về làm chút đồ ăn cho con, tiếp theo còn có trận chiến khó khăn, bây giờ con không thể gục ngã được, nếu không sẽ không có ai chăm sóc con rể."

Tiêu Thanh Như gật đầu.

Cô ngồi ở bên cạnh giường bệnh, im lặng nhìn Hứa Mục Chu.

Mẹ Tiêu thở dài, nhìn con gái và con rể một cái, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh mở ra đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Im lặng nhìn người trên giường bệnh, hồi lâu sau Tiêu Thanh Như mới nói: “Thật ra thì, anh không có thất hứa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù sao đi nữa thì anh cũng đã trở về.

Nhìn thấy khắp người Hứa Mục Chu toàn là vết thương, nước mắt khó khăn lắm mới kìm nén được nay lại trào ra.

Anh là phi công xuất sắc, anh rất yêu công việc của mình.

Cách đây không lâu anh vẫn còn mơ ước, chờ anh được thăng chức, bọn họ có thể chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn.

Nhưng bây giờ, giấc mơ của anh đã bị phá hủy.

Đợi anh tỉnh lại, anh phải chấp nhận tất cả chuyện này như thế nào đây?

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận