Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công
Chương 56: Chương 56
Anh trai ớt xanh cũng đến, anh ta cân nhắc một lúc, đưa ra một khả năng mới.
"Có khi nào Đại học Tân Hóa lại chặn xe không..."
Anh ta còn chưa nói xong thì bên cạnh có hai sinh viên Đại học Tân Hóa đã ồn ào: "Ai chặn! Tôi còn nghi ngờ các cậu giấu chủ quán đi rồi đấy!"
Triệu Xuân Quang đưa ra một khả năng mới: "Các cậu có nhớ không, trước khi quầy hàng này đến, ở đây có một quầy hàng nằm vùng!"
"Tôi biết, nhưng quầy hàng đó không phải làm bánh rán, quẩy, cháo đều không ngon sao? Chủ quán này không thể là cảnh sát nằm vùng được, tay nghề này phải học bao nhiêu năm mới có chứ?"
"Sao nào, cảnh sát không thể tìm người ngoài giúp à?"
"Cậu đừng nói, thật sự có khả năng đấy... Nếu không thì tại sao việc làm ăn tốt như vậy, lại không tạo WeChat để đặt hàng trước?"
"Đúng vậy, nếu tôi mà bán đắt hàng như vậy thì ngày nào tôi nhất định cũng bán."
Một đám sinh viên suy đoán, cuối cùng được thông báo của trường học làm sáng tỏ.
Buổi trưa cùng ngày, cổng đông đã bị phong tỏa, trong các nhóm đều có thể thấy thông báo. Do bắt được bọn buôn người ở ngoài cổng đông, xét đến vấn đề an toàn, trước khi thi công kết thúc, sinh viên không được phép đi qua cổng đông.
"Đúng là nằm vùng thật à!"
"Không phải, mấy chú cảnh sát không có tinh thần phục vụ thế, bắt được bọn buôn người là dọn quầy luôn? Không thể làm cho chúng ta ăn thêm hai ngày sao?"
"Bảo sao bánh cuốn này lại được bán rẻ như vậy, hôm qua tôi còn nói với bạn cùng phòng, nếu tôi có tay nghề này, hai mươi đồng một cái vẫn là rẻ!"
"Chắc chắn là trước đó cảnh sát nằm vùng bị phát hiện, sau đó ra ngoài mời cao thủ đến trợ giúp! Mấy chú cảnh sát có thể cho tôi biết, rốt cuộc là mời đầu bếp ở đâu không, tôi muốn đi ăn cơm!"
Phát hiện không thấy quầy hàng, không chỉ có sinh viên gần đó mà còn có Chử Nam đang xem ảnh chụp của cô Vương trong nhóm.
Vẫn còn đang trên đường đến Tân Hóa, anh ta đã bắt đầu điên cuồng nhắn tin trong nhóm.
"Còn một giờ nữa, tôi có thể ăn được bánh cuốn Trần Nhiễm làm! Có ai hiểu cảm giác của tôi không? Một mình tôi có thể ăn mười cái! Tôi có thể ăn đến mức mọi người đều không được ăn chân giò nữa!"
Trong nhóm, mọi người ăn ý xếp hàng.
"Không muốn hiểu."
"+1"
"Căn bản là không muốn hiểu, không được đăng vào trong nhóm!"
Đây là lời của Chúc Thần Thần cuối cùng cũng không cần phải cho heo ăn ở nông thôn, mà đã đến trường học.
Tuy rằng trường học của cô ấy khai giảng muộn, nhưng cũng không muộn quá lâu. Đã qua tháng 9 được năm ngày, Chúc Thần Thần đã đóng gói hành lý, đến một thành phố không có Đầu Sư Tử cũng không có bánh cuốn.
Chử Nam không nhịn được mà cười ra tiếng, chào hỏi nhiếp ảnh gia ngồi ở ghế sau xe taxi: "Minh Tử, lần trước không có cách nào khác, chỉ có thể cho cậu ăn một miếng Đầu Sư Tử nhỏ như vậy, lần này ăn nhiều bánh cuốn một chút."
Hai người còn chưa đến nơi mà đã lên kế hoạch cụ thể muốn ăn loại bánh cuốn nào!
Nhưng, kế hoạch là tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.
Hai người dựa theo địa chỉ đã hỏi trước mà tìm được chính xác khoảng đất trống phía sau cổng đông của Học viện Dạy nghề Tân Hóa, nhưng trên đất trống lại không một bóng người.
Đừng nói là quầy bánh cuốn, bởi vì cổng đông bị phong tỏa nên cơm hộp cũng không được bán ở đây, ngay cả thùng rác cũng bị người vệ sinh chuyển đến nơi khác.
Hai người đứng trên đất trống, im lặng nhìn nhau. Một cơn gió thổi qua, cuốn theo một túi ni lông rách nát, treo lên giá ba chân của nhiếp ảnh gia Minh Tử.
—— Thê lương.
Ở thành phố Tân Hóa này, có thể nói là Chử Nam không có người thân, lần trước đến nhà trẻ ăn Đầu Sư Tử, ngay cả một đứa trẻ mà cũng không mượn được.
Anh ta thật sự không còn cách nào, chỉ có thể thân thiết kêu gọi cô Vương trong nhóm.
Cô Vương không ra mặt, trợ lý đắc lực Cơ Du của bà ấy lại bị kéo vào nhóm này.
Cơ Du đã cẩn thận đánh giá mức độ yêu thích của cô Vương đối với trù nghệ của Trần Nhiễm, đem mức độ ưu tiên trả lời nhóm này xếp thứ hai. Chỉ sau nhóm gia đình của cô Vương.
"Có lẽ là hành động nằm vùng của cảnh sát đã kết thúc? Tôi đi hỏi lại một chút."
Trước đó cô Vương chỉ nói chuyện quầy hàng ở trong nhóm, nhưng không nói đây là hành động nằm vùng của đồn công an Kiều Đầu Lộ.
Chuyện như vậy thì vẫn nên bảo mật thì tốt hơn.
Chử Nam thấp thỏm chờ Cơ Du trả lời, nhưng không làm anh ta thất vọng, Cơ Du trả lời nhanh đến thái quá.
"Ngày hôm qua bọn buôn người đã sa lưới, cho nên nằm vùng kết thúc."
Cô ấy hỏi thăm tin tức, còn nghe được một chi tiết nhỏ mà ngay cả sinh viên cũng không biết, cũng đính kèm theo luôn.
"Hơn nữa... Nghe nói tên buôn người ban đầu đã chạy trốn, sau đó lại chạy về mua bánh cuốn cho nên mới sa lưới."
Cái gì!
Chử Nam càng suy sụp.
Anh ta chính là người đã thưởng thức món Đầu Sư Tử của Trần Nhiễm, biết tay nghề của Trần Nhiễm tốt đến mức nào.
Lại ngẫm lại, ngay cả tội phạm cũng có thể quay lại mua bánh cuốn, vậy thì nó phải ngon đến mức nào?
Chỉ là... sườn xào chua ngọt anh ta không ăn được, bánh cuốn anh ta cũng không ăn được.
Chử Nam nước mắt chảy thành sông.
Ở nhà trẻ thì anh ta còn có thể nghĩ cách để vào, nhưng đồn công an thì thật sự không dám vào. Lỡ như xảy ra chuyện gì, sự nghiệp của anh ta sẽ chấm dứt từ đây.
Trần Nhiễm còn không biết tình cảnh thê thảm của Chử Nam, lúc này cô đang nướng bánh.
Ba đứa trẻ bị bắt cóc đã tỉnh lại, để đề phòng nguy hiểm, bệnh viện vẫn làm kiểm tra toàn thân. Nhưng mà, nhìn vào kết quả, trừ việc bị bọn buôn người cho uống thuốc ngủ thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Ba đứa trẻ bị bắt cóc đã trở về đồn công an từ bệnh viện.
Mà lúc này, hiệu ứng bánh cuốn của Trần Nhiễm vẫn chưa hết.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ bối cảnh ứng dụng chính xác nhất của bánh cuốn này là ở đây?
Trần Nhiễm nghe Trần Thi Hàm ở bệnh viện chăm sóc nói, cho dù là có tác dụng của thuốc ngủ thì mấy đứa trẻ vẫn luôn khóc lóc sợ hãi.
Trong số đó, đứa bé nhỏ nhất năm nay mới hơn ba tuổi. Bị bọn buôn người bắt cóc một đường xa như vậy, bị hoảng sợ cũng là chuyện bình thường.
Cô xem lại thuyết minh về hiệu ứng đặc biệt của bánh cuốn: Ăn phần bánh cuốn này sẽ khiến người ăn cảm thấy an toàn, quét sạch mọi u ám trong lòng.
Nên ăn ngay bây giờ!
Cảnh sát trong đồn công an nhân dân đều đã ăn, thậm chí Trần Nhiễm cũng đã ăn một cái. Tuy rằng cô không cảm nhận được hương vị, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hiệu ứng đặc biệt.
Cảm giác an toàn của bánh cuốn là một loại sức mạnh khiến cô cảm thấy kiên định và tập trung hơn, không phải là cảm giác an ủi giả dối.