Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chương 468: Chương 468

Mặc dù có giải thưởng quốc tế chống lưng, nhưng dù sao dịp Tết Nguyên Đán mọi người đều muốn xem những bộ phim náo nhiệt, nên ngay từ đầu, phòng vé của 《Tiểu Vưu》 chỉ xếp thứ ba.

Nhưng đến giai đoạn sau, tiếng vang của phim bùng nổ, ngay lập tức kéo theo doanh thu phòng vé tăng vọt, từ từ vượt qua các phim trước đó, trở thành quán quân phòng vé dịp Tết Nguyên Đán.

[Tôi xin mọi người, mau đi xem 《Tiểu Vưu》 đi, thật sự rất hay!]

[Tôi cảm thấy tâm hồn được gột rửa.]

[Án Án của chúng ta sao lại có thể tuyệt vời như vậy ô ô ô ô.]

[《Tiểu Vưu》 buồn quá.]

[Xem xong rồi, chỉ có thể nói, không hổ là tác phẩm đoạt giải.]

Kỹ năng diễn xuất của Tân Án được công nhận. Trong một thời gian ngắn, các loại kịch bản ùn ùn kéo đến, nhưng cô lại bất ngờ đề nghị với Giang Tâm cho mình nghỉ ngơi một thời gian.

“Em rốt cuộc cũng muốn nghỉ ngơi à? Cần bao nhiêu thời gian? Hai tháng? Ba tháng?” Giang Tâm ngạc nhiên hỏi.

Chiến sĩ thi đua như Tân Án, đại tiểu thư này cuối cùng cũng muốn nghỉ ngơi.

Tân Án kinh ngạc nói: “Còn có thể nghỉ dài như vậy nữa sao? Thôi đừng, cho em nửa tháng là đủ rồi.”

Cô vốn là người không chịu ngồi yên, cho cô ba tháng cũng không biết làm gì nữa!

Sau khi hoàn thành ngày quay cuối cùng, Tân Án bắt đầu chuyến nghỉ phép của mình.

Điểm dừng chân đầu tiên của cô là trấn Cổ Nghi.

Khi bước vào thị trấn, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là bà Lưu vẫn đang bán sữa đậu nành.

“Bà Lưu!” Tân Án gọi lớn từ xa.

Mặc dù bà Lưu không nhìn rõ lắm, nhưng vẫn nghe ra giọng của Tân Án: “Là Tiểu Án sao!”

Đợi cô đến gần, bà Lưu cười tươi như hoa: “Con bé cuối cùng cũng về rồi! Chúng ta đều biết con đoạt giải lớn, hôm qua còn nhắc đến con đấy.”

“Bà Lưu, lời bà nói trước đây còn giữ không ạ? Cho cháu ở nhờ hai ngày nhé?” Tân Án tinh nghịch nói.

“Con đừng nói hai ngày, hai trăm ngày cũng được ha ha ha!” Bà Lưu cười nói: "Được rồi, hôm nay bà không bán nữa, bà về nấu cơm cho con ăn.”

 

Tân Án giữ bà lại: “Đừng ạ, bà cứ tiếp tục làm đi, cháu giúp bà.”

“Ừ, ừ.” Bà Lưu vui vẻ không tả xiết, Tân Án nói gì bà cũng vui vẻ đáp lời.

Ngồi trên ghế, bà Lưu kể cho Tân Án nghe tình hình gần đây của phòng làm việc: “Bây giờ ấy à, nhiều đoàn làm phim tìm đến lắm, bận rộn hết cả lên. Mấy bà già này thì không làm việc nữa, thỉnh thoảng chỉ hỏi han tiến độ thôi. Cũng may là có cháu đấy.”

Người trong trấn đa phần là người già, không quen biết minh tinh. Thấy bên cạnh bà Lưu có một cô gái xinh đẹp, họ đều tò mò đến hỏi. Bà Lưu gặp ai cũng tự hào nói đó là cháu gái bà.

Ông bà nội của Tân Án mất khi cô còn rất nhỏ, nên đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm của người lớn tuổi.

Có Tân Án giúp lấy tiền và trả lại tiền thừa, hôm nay sữa đậu nành bán rất nhanh. Sau đó, hai người cùng nhau đẩy xe về.

Nghe nói Tân Án đến, bà Vương và bà Trương lập tức chạy tới, vây quanh cô xem xét khắp nơi, vui mừng không ngậm được miệng, cứ như nhìn thấy cháu gái ruột của mình vậy.

Cô cứ thế ở lại đây, cả ngày chỉ đi dạo quanh thị trấn, hoặc là chơi cờ với các bà, thanh thản tự tại.

Sáng sớm hôm sau, Tân Án bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức. Xuống xem thì hình như là bà Lưu đang nói chuyện với một người đàn ông.

Trực giác mách bảo cô, đây là đứa con bất hiếu của bà Lưu.

“Bà Lưu, không có chuyện gì chứ ạ?” Tân Án xuống lầu hỏi.

Bà Lưu lắc đầu: “Không có gì đâu con, đây là con trai bà.”

Con trai bà quay đầu nhìn Tân Án, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Cô, cô không phải là Tân Án sao!”

“Chào anh.” Nghĩ là lần đầu gặp mặt người ta, vẫn nên lịch sự một chút, Tân Án gật đầu chào.

“Mẹ, Tân Án ở nhà mẹ mà mẹ không nói cho con biết à?” Anh ta tỏ vẻ rất phấn khích, mắt cứ nhìn chằm chằm vào người Tân Án.

Bà Lưu vỗ một cái vào người anh ta: “Mẹ nói mẹ không có tiền, con đi đi!”

Lưu Càn lại không sợ bà: “Mẹ, con thật sự muốn có tiền cưới vợ, lần này không phải là lừa mẹ đâu.”

“Lần trước con lừa hết tiền trong nhà đi, mẹ đã nói rồi, mẹ coi như không có đứa con trai này.” Lần này bà Lưu tỏ ra vô cùng kiên quyết.

“Cái gì mà lừa, chẳng phải đều là tiền trong nhà sao? Con cũng có cách nào khác đâu.” Lưu Càn mặt dày nói.

 

Lúc này Tân Án đã hiểu rõ. Người này lại quay về đòi tiền. Trước đây bà Lưu bị ức h.i.ế.p đến như vậy, đứa con trai này còn không thấy mặt mũi đâu. Bây giờ không biết nghe tin ở đâu bà Lưu kiếm được không ít tiền, liền trơ tráo quay về đòi tiền.

Thật không hiểu người hiền lành như bà Lưu sao lại sinh ra đứa con như vậy.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận