Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 1
Hài cốt của ta bị Trấn Hồn Châu toả định mười ba năm, hồn phách của ta nhàm chán đến nỗi sắp tan rồi.
Lại gặp được thiên kim tiểu thư thật bị hầu phủ đuổi ra khỏi cửa
Nàng nằm phía trên hài cốt của ta, nước mắt rơi lã chã: “Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chúng ta hãy đổi chỗ nhau đi!”
1.
Ta không thể tưởng tượng được rằng, bản thân mình chỉ còn một sợi u hồn mà vẫn có thể có người nhìn thấy.
Càng không ngờ rằng, người có thể nhìn thấy ta lại là thiên kim tiểu thư thật đã mất đi của Hầu phủ.
Vào nửa năm trước khi hầu phủ đón nàng về, đã đi qua chỗ này của ta.
Xe ngựa dừng ở phía dưới cây đào được thi thể của ta nuôi lớn, lão ma ma che phía sau, nhảy vào trong bụi cỏ bắn ra ào ạt.
Một người từ trong xe nhảy xuống, đúng là thiên kim mới được Hầu phủ tìm về, Mạnh Cẩm.
Khuôn mặt nhỏ bé chỉ to bằng bàn tay của ta, khi bốn mắt nhìn nhau với ta, nàng sợ tới mức mặt trắng bệch.
Hình ảnh lúc ta chết không đẹp lắm.
Đồ khốn Chu Huân kia, móc tròng mắt của ta, lại rạch khắp khuôn mặt phù dung của ta, khuôn mặt đã khiến cho Thẩm Xung thần hồn điên đảo.
Ngay cả đôi tay chơi đao rất tốt của ta cũng bị chém đứt rồi ném vào ao cá ở hậu viện.
Hài cốt lại bị toả định tại bãi tha ma này, ta nhàm chán vô cùng.
Mỗi ngày đều treo ngược trên cây đào chơi đánh đu.
Làn gió âm tà rung động, đầu ta máu chảy đầm đìa, vừa lúc dừng trước mặt Mạnh Cẩm.
Đôi mắt đen to của nàng lúng liếng, mở tròn xoe.
Giọt máu vô hình của ta vừa lúc rơi trên lên đó.
Ta nhe răng thổi về phía nàng một hơi: “Mang lương khô ra đây cho ta ăn một ngụm, tha cho ngươi không chết.”
2.
Nàng run run rẩy rẩy, một lúc lâu sau mới nâng lên hai cái bánh bao lạnh lẽo.
Thất vọng vô cùng.
“Đuổi ăn mày hả, ta muốn đồ ăn ngon một chút, như kia kìa!”
Ta lè lưỡi, chỉ về phía gã sai vặt cùng với mã phu ở cách đó không xa đang cầm thịt heo nướng trong tay.
Nàng nhìn theo ta, sắc mặt ngượng ngùng, lông mày rũ xuống giống như cái quạt lông, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu:
“Ta còn chưa nhận tổ quy tông, Dũng Nghị Hầu phủ không nuôi người rảnh rỗi, ta tự mang lương khô của mình.”
Đầu lưỡi dài ngoằng của ta, dừng lại, sau đó thu dần lên.
Hầu phủ giàu có quyền quý, bánh bao ném cho chó ăn cũng ngon hơn đồ vật trên tay nàng.
Mười mấy năm trước, ta đã từng gặp đứa con nuôi kia ở cung yến, mang vàng đeo ngọc, giống như tiên đồng, không kém so với công chúa của Hoàng thất.
Khi đó, phu nhân Hầu phủ khi nhắc đến nữ nhi đã mất của mình ở trước mắt người khác còn rơi nước mắt.
Nhưng mới chỉ có mười mấy năm, thế mà nàng lại quên con gái ruột của mình tới mức đó.
Người không được yêu thương, ngay cả việc đón nàng về cũng không thèm hiện thân.
Ta chẳng qua là nằm ở ngọn cây cảm khái một chút thói đời nóng lạnh, Mạnh Cẩm đã mềm lòng.
“Cho ngươi!”
Nàng lớn gan hỏi mã phu, hỏi xin nửa miếng thịt khô đã bị gặm, nâng ở trên tay, sợ hãi đến nỗi đầu cũng không dám ngẩng lên:
“Đừng khóc!”
“Ta nghĩ cách cho ngươi!”
Ta ngẩn người, mới phát hiện ra trên lỗ thủng ở mắt của ta lại đổ máu.
“Ta không có…”
Chát!
Ta còn chưa nói hết câu, thước của lão ma ma kia đã đi qua đầu ta, đánh vào tay nàng.
“Làm tiểu thư phải có dáng vẻ của tiểu thư, hầu phủ là gia đình huân quý thế nào chứ, sao có thể ăn đồ ăn xin. Một miếng thịt đã làm cho ngươi đánh mất hết thể diện của hầu phủ, đê tiện bỉ ổi, đáng phạt!”
Thịt khô rơi xuống đất, dính đất bẩn.
Gã sai vặt cùng với mã phu dẫm chân lên, lão ma ma chống nạnh hai bên nói mát:
“Dáng vẻ này, ngay cả Thuý Trúc trong viện của tiểu thư cũng kém, tiểu với chả thư.”
“Nếu không phải là cần người để liên hôn, ngươi nghĩ ai đồng ý tới đón nàng chứ? Hầu gia cùng phu nhân từ năm năm trước đã đi xem, ngại nàng dốt đặc cán mai không có tác dụng gì, nên mới không thèm.”
“Ra vẻ tiểu thư, cũng không nhìn xem mình có địa vị gì. Bé gái mồ côi cọ thùng phân mà lớn lên, vĩnh viễn không rửa sạch mùi phân thối trên người.”
Mạnh Cẩm nắm chặt ống tay áo, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ba người kia lại càng đắc ý, lời nói độc ác liên tiếp mắng chửi, tất cả đều làm nhục và chê cười.
Thước của lão ma ma kia không ngừng rơi xuống, mã phu và gã sai vặt lại vui sướng khi người gặp hoạ, cười ầm lên. Ầm ĩ quá!
Ta lại nhớ tới những ngày giết người.
“Ngươi đã từng thấy xích đu bằng thịt người bao giờ chưa?”
Mạnh Cẩm nước mắt lưng tròng ngẩn ra.
“Hôm nay người sẽ thấy.”
Lưỡi dài của ta duỗi ra, lão ma ma bị ta cuốn lên cây đào, dùng trạc cây kẹp cổ bà ta, ta thổi một hơi, thế là bà ta đu đưa đu đưa
“Có muốn nhanh hơn không?”
Mạnh Cẩm ngây người.
Lão ma ma bị kẹp sắp chết rồi, mã phu và gã sai vặt kêu to lại đây hỗ trợ.
Ta lại cười khặc khặc. “Có muốn xem Phong Hoả Luân không?”
Mã phu và gã sai vặt bị cuốn ở nhánh cây, xoay tít mù.
Bọn họ kêu lên điên loạn, cứt đái tứ tung, kêu cha gọi mẹ, ai nấy đều trợn mắt vì sợ hãi.
Tiểu cô nương bị doạ sợ một chút, nhưng sau đó lại cười.
Sau một nén nhang, ba người bị té xỉu nằm chỉnh tề trên mặt đất.