Bị Bệnh Trĩ Rồi, Yêu Đương Thế Quái Nào Đây?
Chương 1: Chương 1
Đầu hạ, tiết trời sáng sủa, làn gió mang theo hơi thở oi bức. Ánh nắng len qua tán cây ngô đồng chiếu xuống đất, để lại từng vệt lốm đốm trên đường.
Một bóng người che kín mít từ đầu tới chân bước vào tiệm thuốc, bác gái bán thuốc ngước mắt lên hỏi: “Muốn gì?”
Bóng đen ấp úng hồi lâu không nói nên lời, tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Bác gái đã quá quen rồi nên không lấy làm kinh ngạc, hỏi thẳng vào vấn đề: “Thuốc tránh thai hay que thử thai?”
Nam sinh giật mình kêu lên, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đáp: “Thuốc trị trĩ ạ.”
Bà bác hoàn hồn, lấy hộp thuốc bôi trĩ Mã Ứng Long dưới quầy ra, cẩn thận giải thích cách dùng, trước khi khách đi còn tri kỉ lấy bịch ni-lông màu đen cho khách đựng thuốc.
Quý Lâm bước chân ra khỏi tiệm thuốc, mặt mũi đỏ lựng như tôm luộc. Cậu thực sự không ngờ rằng mình – đường đường một nam sinh viên đại học lại có một ngày gặp phải chuyện như thế vậy.
Buổi sáng sau khi đi vệ sinh, Quý Lâm dùng giấy lau đít phát hiện trên giấy có một vệt đỏ, dọa cậu sợ hết cả hồn, mau chóng kéo quần lên rồi mở tìm kiếm trên Baidu: “Đi ẻ ra máu thì bị gì?”
Kết quả tìm kiếm cho thấy:
“Nguyên nhân đi ẻ ra máu? Phải chăng bạn đã bị trĩ?”
“Đi ẻ ra máu, mách cho bạn nghe mẹo tiêu trĩ.”
“Có rất nhiều nguyên nhân gây ra trĩ, bạn thuộc kiểu nguyên nhân nào?”
Thấy vậy, Quý Lâm sợ mất cả mật, xấu hổ không dám đến phòng y tế khám bệnh, chỉ đành võ trang đầy đủ đi tiệm thuốc tây.
Về đến ký túc xá, Quý Lâm ngồi trên bồn cầu, đeo chiếc bao tay, mở nắp thuốc mỡ, bóp nhẹ một ít lên ngón trỏ, chậm rãi duỗi tay ra sau. Sau khi ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cậu dán miếng băng lót được tặng kèm lên qu.ần l.ót mình.
“Quý Lâm, đi chơi bóng rổ không?” Bạn cùng phòng đột nhiên gõ cửa.
“Tao đây tao đây.”
Quý Lâm và bạn cùng phòng của đều có mặt trong đội bóng rổ của trường. Trường học của họ có hai đội, đội của Quý Lâm là đội có quy mô bé, tổng cộng khoảng 20 thành viên. Đội còn lại thì nhiều người hơn, đội trưởng tên Giang Khải, hotboy của trường, vừa cao vừa đẹp trai, không mấy khi đổi sắc mặt, chẳng hiểu sao lại cứ thích đối đầu với cậu trên sân, hình như hơi không thích cậu.
Trên sân bóng rổ là các chàng trai trẻ tuổi đang chạy băng băng, nhảy lên, chuyền bóng, ném rổ, lau mồ hôi.
Quý Lâm thực hiện động tác chạy ba bước ném rổ, nâng chân nhảy lên, quả bóng được ném vào rổ một cách đẹp mắt, đúng như dự đoán, nhận được sự hò reo cổ vũ của toàn bộ khán đài.
Đột nhiên, Quý Lâm cảm thấy trong quần hơi lạ. Cúi đầu nhìn xuống, miếng băng lót rơi ra ngoài! Cậu luống cuống tay chân vội vàng nhặt đồ lên nhét vào túi quần, mọi người không ai nhìn rõ còn tưởng là giấy vệ sinh.
Chỉ có Giang Khải cách cậu gần nhất mới nhìn thấy rõ đó là miếng băng vệ sinh mà chỉ con gái dùng khi đến tháng, mặt trên còn dính chút máu.
Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ, cái tên nhóc, à không, phải là người song tính chứ nhỉ? Bình thường trông trắng nõn nà, đứng giữa đám đàn ông con trai trông thật ốm yếu, chẳng giống như kẻ biết chơi bóng rổ.
Bên kia, Quý Lâm dùng áo lau mồ hôi trên mặt. Giang Khải nhìn thấy cái bụng trắng nõn mềm mại, nhịp thở trở nên hỗn loạn.
Sau khi hiệp hai bắt đầu, Quý Lâm rõ ràng cảm giác được Giang Khải xuống phong độ, bình thường toàn đối chọi gay gắt với cậu, lúc này lại nhường nhiều lần, ngay cả đồng đội Giang Khải cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh, chẳng biết anh bị làm sao nữa.
Cuối cùng, Giang Khải đột nhiên dừng lại, ném quả bóng rổ cho đồng đội bên cạnh, đoạn nói: “Hôm nay tôi hơi váng đầu, tạm thời không chơi được nữa.” Anh nhìn Quý Lâm một hồi rồi rời đi.
Đêm đến, suy nghĩ của Giang Khải rối bời, trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu toàn là tưởng tượng về Quý Lâm song tính. Trước đó anh đã cảm thấy tên kia có gì khang khác. Mỗi lần hai đội gặp nhau, Giang Khải luôn nhìn thấy cậu ở trong đám người đối diện, rõ ràng vóc dáng không cao nhưng lại có thể khoá chặt ánh nhìn người khác.
Tóc Quý Lâm hơi lộn xộn, cặp mắt tròn xoe, rất hợp với gu của anh. Anh vừa định đi qua chào hỏi thì thấy Quý Lâm chen chúc giữa đám con trai cao to. Thấy cậu bị đồng đội động tay động chân còn cười toe toét như vậy, không hiểu sao khiến đáy lòng anh hơi bực, mong muốn làm quen cũng không còn nữa.
Cuối cùng Giang Khải chịu đựng không nổi mà ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, anh bị cơn lạnh buốt óc đánh thức, sờ tay xuống dưới, bị dọa giật mình tỉnh ngủ.
Chàng trai 20 xuân xanh, dậy thì bình thường – Giang Khải – đêm qua mộng tinh.
Đệt, Giang Khải cảm giác phía dưới của mình từ từ dựng đứng, anh lắc mạnh đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh giặt q.uần l.ót.
Buổi tối sau khi về ký túc xá, Quý Lâm phát hiện có người xin thêm bạn tốt. Tên “.”, ảnh đại diện là một vùng biển yên ả. Vừa mới chấp nhận, bên kia đã gửi tới một tin nhắn: “Tôi là Giang Khải.”
Tay của Quý Lâm run run, tại sao tự dưng tên mặt đơ kia lại thêm bạn tốt mình nhỉ?