Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 132: Phiên ngoại 4: Thời thanh xuân không thể phụ bạc (Hoàn toàn văn)
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
*****
Đoàn tụ và mãi hạnh phúc.
*****
Không biết sau cuộc gặp mặt này, Lan Dịch Trăn sẽ cảm thấy hối hận, muốn đập đầu xuống đất đến mức nào, dù sao thì tâm tình của Lan Dịch Hoan vẫn rất tốt.
Sau khi bày tỏ thiện chí của Đạt Lạt với Đại Ung và trao đổi quốc lễ, về cơ bản Lan Dịch Hoan đã hoàn thành toàn bộ chính sự mà hắn phải làm trong chuyến đi sứ này.
Còn dư mấy ngày nữa, hắn có thể đi chơi ở khắp nơi, cùng với gặp lại người bằng hữu mà hắn đã không gặp trong nhiều năm qua.
Đối với Lan Dịch Hoan, Vương Tiểu Nhị tuy lớn hơn hắn tám tuổi, hai người thực ra cũng không được xem là bạn cùng lứa, nhưng qua nhiều năm trao đổi thư từ, Lan Dịch Hoan đều có thể nói cho người nọ biết hầu như tất cả bí mật của mình và những điều hắn muốn nói.
Vương Tiểu Nhị chưa bao giờ có thái độ hời hợt hay cười nhạo hắn, đối phương luôn đọc kỹ những bức thư, sau đó vô cùng nghiêm túc đáp lại những suy nghĩ không tưởng của hắn.
Không biết từ lúc nào, người nọ đã trở thành người hiểu rõ Lan Dịch Hoan nhất, cũng là người mà Lan Dịch Hoan tin tưởng nhất.
Nghĩ đến việc mình sắp được gặp lại Tiểu Nhị ca ca, Lan Dịch Hoan cũng dần buông bỏ cảm giác tội lỗi vì đã không cẩn thận làm tổn thương Thái tử xấu xí, dần dần trở nên phấn khích.
Tiểu Nhị ca ca từng nói, bất cứ khi nào Lan Dịch Hoan đến kinh thành tìm y, hắn đều có thể đến một cửa hàng tơ lụa để liên lạc. Nghĩ đến địa điểm mà y mô tả, Lan Dịch Hoan bắt đầu tìm kiếm cửa hàng tơ lụa dọc theo con phố.
Gió đầu xuân vẫn còn hơi lạnh. Hắn đi được một lúc rồi đội mũ của áo choàng lên.
Đúng lúc này, phía đối diện có một công tử anh tuấn mang theo hai tuỳ tùng đi về hướng Lan Dịch Hoan.
Người này trông có vẻ cùng tuổi với Lan Dịch Hoan, vừa đi vừa thấp giọng oán giận: "Không biết mẫu phi nghĩ gì mà lại bảo ta cưới Công chúa Đạt Lạt. Tại sao chứ? Thái tử không muốn cưới thì ta phải hiến thân, hắn muốn cưới thì ta phải nhường đường? Dựa vào cái gì chứ!"
Tuỳ tùng khuyên bảo: "Điện hạ, ngài không cần đa tâm. Nô tài thấy nương nương cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, chỉ là khen Công chúa Đạt Lạt tướng mạo mỹ lệ, cũng không có ý ép buộc Điện hạ nạp phi."
Người thiếu niên đang nói chuyện chính là Bát Hoàng tử. Mấy ngày trước đó Bát Hoàng tử đúng lúc có việc phải ra ngoài cho nên cũng không tham gia yến tiệc, bởi vậy chưa từng nhìn thấy sứ giả Đạt Lạt.
Nghe vậy, Bát Hoàng tử hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Người trên thảo nguyên đều là ăn cỏ lớn lên, có thể mỹ lệ đến mức nào chứ, ta không tin. Nếu thật sự là chuyện tốt, vì sao hôm nay Thái tử lại cáo bệnh? Hai ngày trước ta thấy hắn vẫn rất sinh long hoạt hổ!"
Bát Hoàng tử xưa nay tuỳ hứng, thật ra nói tới đây cũng không phải rối rắm bởi việc cưới Công chúa hay không, chẳng qua chỉ muốn phân cao thấp với Lan Dịch Trăn mà thôi.
Bát Hoàng tử đang oán giận thì đi thoáng qua một người mặc áo choàng, trùm kín đầu.
Bát Hoàng tử tuỳ ý nhìn thoáng qua, cũng không thấy được bộ dáng của đối phương, chỉ có một sợi tóc lộ ra khỏi áo choàng rung rinh trong gió, khiến trái tim người ta cũng như rung động theo.
Đột nhiên Bát Hoàng tử cảm thấy tay ngứa ngáy.
Cộng thêm cơn tức giận vừa rồi, Bát Hoàng tử đột nhiên có chút xúc động, dứt khoát đưa tay nhấc mũ trùm đầu của người nọ lên, nói: "Trước tiên ta sẽ tạo chút tiếng xấu, vậy thì không ai dám gả....."
Lúc đang nói, người bị Bát Hoàng tử xốc mũ trùm lên đã quay đầu lại.
Bát Hoàng tử chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên cứng họng.
——Bởi đã thấy được khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm đầu.
Lúc này đường phố tấp nập người qua lại, xe ngựa chuyển động không ngừng nghỉ. Nhưng khi thiếu niên này ngẩng đầu lên, mọi thứ như trở thành phông nền không thể khiến ai chú ý đến nữa.
Vẻ đẹp đó thậm chí còn mang theo một loại số mệnh gần gũi và quen thuộc, như thể chỉ cần một cái nhìn thoáng qua là đủ để ghi nhớ mãi mãi.
Bát Hoàng tử không ngờ mình muốn làm chuyện xấu mà cũng xui xẻo như vậy, tuỳ tay một cái liền đụng phải một người như thế.
Nhất thời lời nói của Bát Hoàng tử cũng trở nên lắp bắp: "Ngươi.... Ngươi...."
Người kia nhìn thấy Bát Hoàng tử, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên nhấp môi cười.
Bát Hoàng tử mở to mắt.
Sau đó, Bát Hoàng tử trơ mắt nhìn người nọ nắm chặt nắm đấm và đấm về phía mặt mình.
Ánh mắt của Bát Hoàng tử cũng vô thức dõi theo nắm đấm đó.
"Phanh!"
Cú đấm trúng ngay sống mũi.
——Không phải, hắn đánh thật!
Bát Hoàng tử theo bản năng đưa tay che mặt. Lan Dịch Hoan lại nhân cơ hội này bắt lấy cánh tay của Bát Hoàng tử, chân lại móc một cái, lại một lần nữa sử dụng tuyệt chiêu kinh điển mà hồi nhỏ hắn học được từ Tô Hợp Vương, một cước đánh ngã Bát Hoàng tử!
Tuy Bát Hoàng tử còn nhỏ tuổi, nhưng thật ra vẫn rất có tiếng về võ nghệ trong số các Hoàng tử. Vừa rồi bị thất bại trong một chiêu, hoàn toàn là bởi bản thân đuối lý, hơn nữa còn bị sắc đẹp làm cho mất hết bình tĩnh.
Cho đến khi ăn mệt, Bát Hoàng tử mới ý thức được: Không phải chứ, gia hoả xinh đẹp này thế mà lại đánh người!
Khi sống lưng chưa hoàn toàn chạm đất, Bát Hoàng tử đã nhảy bật lên bằng một cú lộn nhào.
Thị vệ xung quanh thấy chủ tử của mình ăn mệt thì vội vàng quát lớn: "Ngươi là ai? Đúng là to gan, dám động thủ với thiếu gia nhà ta!"
Lan Dịch Hoan liếc nhìn Bát Hoàng tử đang đỏ mặt, cũng không tức giận, cười nói: "Ta chỉ tự vệ thôi."
Nói xong, hắn quay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy thân ảnh đối phương sắp biến mất trong biển người, Bát Hoàng tử có chút gấp, vội vàng nói: "Ngươi đứng lại!"
Hai tên thị vệ chạy tới ngăn cản Lan Dịch Hoan, ồn ào như tiếng vang: "Đứng lại.... Đứng lại....."
Lan Dịch Hoan hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Bát Hoàng tử nói: "Ngươi tên là gì, nhà ở đâu? Đừng hiểu lầm, ta không có hứng thú với ngươi. Ngươi vừa rồi quăng ngã ta, lỡ như có chuyện gì thì ta còn phải đến tìm ngươi!"
Nói xong, Bát Hoàng tử nhìn kỹ trang phục của Lan Dịch Hoan rồi hỏi: "Ngươi..... là người dị tộc?"
Lúc này những con đường xung quanh kinh thành đều được lưu thông, Đại Ung cũng đã thiết lập quan hệ ngoại giao với nhiều quốc gia nên người bên ngoài tới đây cũng không ít, vốn dĩ chuyện nhìn thấy người dị tộc cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng sau khi Bát Hoàng tử nói xong lời này, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không vui.
Nếu không phải là người kinh thành.... Vậy thì sẽ không ở lại đây lâu.
Lan Dịch Hoan nhìn Bát Hoàng tử, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta tới từ thảo nguyên, tên của ta là Oa Sa Oa Bổn Đan."
"Oa Sa Oa Bổn Đan?"
Bát Hoàng tử không khỏi lẩm bẩm một câu: "Tên của các ngươi luôn dài dòng lại thật kỳ quái."
Bát Hoàng tử ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Này, Oa Sa Oa Bổn Đan, ta nói cho ngươi——"
Lan Dịch Hoan vốn muốn nghe Bát Hoàng tử nói thêm một lúc, nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, hắn thật sự không nhịn được mà cười lớn: "Đây, đang nghe, ngươi muốn nói gì với ta?"
Bát Hoàng tử bị tiếng cười của Lan Dịch Hoan làm cho sửng sốt, sau đó một tên thị vệ bên cạnh đột nhiên phản ứng lại và thốt lên: "Điện hạ, hắn mắng ngài ngốc!"
Ta ngốc..... ta ngu ngốc....
*giải thích: Oa Sa Oa Bổn Đan (窝沙窝本丹) có phiên âm là [Wō shā wō běn dān], gần giống với 我傻, 我笨蛋 [wǒ shǎ, wǒ bèn dàn] nghĩa là Tôi ngốc, tôi ngu ngốc.
Bát Hoàng tử: "..."
Lớn đến chừng này rồi cũng chưa từng bị ai trêu đùa như vậy, Bát Hoàng tử nhất thời giận tím mặt, duỗi tay bắt lấy cánh tay của Lan Dịch Hoan: "Này!"
Lan Dịch Hoan cười ha ha, phất tay áo hất tay Bát Hoàng tử ra. Bát Hoàng tử động tác nhanh như gió, lập tức nghiêng người sang một bên, lại nắm lấy vai Lan Dịch Hoan.
Hai người rất nhanh đã so qua mấy chiêu. Lan Dịch Hoan lui về sau vài bước, mũi chân điểm nhẹ, xoay eo một cái, cả người đã bay lên, áo choàng tung bay trong gió. Thân hình của hắn xoay nhẹ trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống dưới một cây liễu cách đó hơn một trượng.
Phiêu diêu nhẹ nhàng uyển chuyển, mái tóc đen bồng bềnh, rõ ràng là mặt mày tinh xảo, lại mang theo vài phần phong thái tuỳ tâm sở dục, vũ phong lưu ý.
Bát Hoàng tử hơi giật mình.
Sau đó, lúc Bát Hoàng tử đang muốn bước tới thì lại đột nhiên có một bàn tay đè nặng ở đầu vai.
Sau đó, một tiếng quát khẽ vang lên: "Lão Bát!"
Âm thanh này——
Bát Hoàng tử đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Lan Dịch Trăn.
"Thái....."
Nói xong một chữ này, Bát Hoàng tử bỗng nhiên nhớ rằng hiện tại đang ở bên ngoài, không tình nguyện mà sửa lời: "Nhị ca."
Lan Dịch Trăn thu tay lại, lạnh lùng trách mắng: "Làm loạn cái gì!"
Bát Hoàng tử cũng không biết vì sao hôm nay bản thân xui xẻo như vậy, lại đúng trúng Thái tử, cho dù có thấy khó chịu nhưng vẫn không dám lỗ mãn trước mặt Lan Dịch Trăn.
Thế là Bát Hoàng tử nói: "Trên đường ta gặp một người, có chút xích mích thôi."
Nếu đã gặp Lan Dịch Trăn, Bát Hoàng tử liền biết hôm nay mình không thể tiếp tục dây dưa hỏi tên Lan Dịch Hoan.
Xem ra lát nữa chỉ có thể phái người đi theo Lan Dịch Hoan xem hắn ở đâu, ngày mai lại đến tìm người sau.
Trong lúc Bát Hoàng tử đang suy nghĩ, Lan Dịch Hoan cũng nhìn về phía Lan Dịch Trăn, cảm thấy người này có chút quen mắt.
Sau đó, Lan Dịch Trăn quay đầu lại, mỉm cười với Lan Dịch Hoan, nói bằng giọng điệu hoàn toàn khác so với lúc nói chuyện với Bát Hoàng tử: "Tát Sở Lạp."
Bát Hoàng tử: "......???!!!"
Tại sao y lại không gọi là "Oa Sa Oa Bổn Đan"?! (Đặc quyền của mỗi em thôi đó, bé Tám à:v)
Sau đó, Lan Dịch Hoan cũng kinh hỉ bật thốt lên: "Huynh là Tiểu Nhị ca ca?"
Bát Hoàng tử: "......?!"
Lan Dịch Trăn có biết xấu hổ hay không mà lại cho mình cái xưng hô như vậy, giả đáng yêu cái gì!
Vậy là hai người này quen nhau!
Bát Hoàng tử trơ mắt nhìn Lan Dịch Trăn đi đến bên cạnh Lan Dịch Hoan, trong mắt Lan Dịch Hoan lộ vẻ kinh hỉ, còn chủ động nắm lấy cánh tay Lan Dịch Trăn.
Hai người trao đổi vài câu, hoàn toàn không để ý tới Bát Hoàng tử, chuẩn bị cùng nhau rời đi.
Thế này quá khiến người thấy bất bình rồi!
Bát Hoàng tử tức giận đá văng một hòn đá nhỏ bên lề đường.
Đúng lúc này, Lan Dịch Hoan đã đi được hai bước thì đột nhiên quay lại, cười nói với Bát Hoàng tử: "Bây giờ ngươi đã biết tên ta rồi chứ? Ta là Tát Sở Lạp, ở dịch quán Đạt Lạt, lần sau chúng ta lại gặp!"
Cái chân đang đá viên đá của Bát Hoàng tử bỗng khựng lại giữa không trung, hoàn toàn không ngờ tới Lan Dịch Hoan sẽ phản ứng mình.
Trong lòng Bát Hoàng tử tức khắc tràn đầy kinh hỉ, nhưng vẫn không thể thay đổi thói quen mạnh miệng thường ngày: "Gì mà lần sau gặp lại? Ta, ta hỏi tên ngươi là vì muốn tính sổ với ngươi thôi! Ta vẫn chưa nói hai chúng ta sẽ gặp lại!"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Không phải ngươi muốn kết bạn với ta sao?"
Hắn là đứa trẻ lớn lên trong tình thương, có thể dễ dàng nhận ra người nào có ác ý với hắn, người nào có hảo cảm với hắn.
Bát Hoàng tử nhất thời cứng họng, cuối cùng không thể phủ nhận được nữa, nhìn Lan Dịch Hoan cười với mình rồi rời đi cùng Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan vô cùng vui.
Hắn và Lan Dịch Trăn đã nhiều năm không gặp, nhưng ngay lúc vừa nhìn thấy nhau lại hoàn toàn không có cảm giác xa lạ. Thậm chí hắn còn cảm thấy đây đúng là Tiểu Nhị ca ca trong tưởng tượng của hắn.
Giọng nói của y, nụ cười của y, độ ấm trên tay y.... Hết thảy đều hoàn hảo.
Lan Dịch Hoan kéo Lan Dịch Trăn lại, nói một tràng: "Thật tốt quá, ta vốn đang muốn tới cửa hàng tơ lụa mà huynh nói để tìm huynh đó! Sao huynh tìm được ta vậy? Hôm nay huynh có thời gian không? Khi nào huynh về?"
Mỗi khi vui vẻ Lan Dịch Hoan đều rất thích nhảy nhót. Lan Dịch Trăn bị hắn kéo đi khắp nơi, cuối cùng cũng cảm thấy cái cảm giác này mới là đúng. Thương tổn do việc giả xấu trước cũng được chữa lành.
Y không nhịn được cười nói: "Đệ hỏi nhiều câu như vậy, ta nên trả lời câu nào trước đây?"
Lan Dịch Hoan chớp mắt hỏi: "Tiểu Nhị ca ca, mấy năm nay, huynh có phải rất——nhớ ta không?"
Hắn kéo dài chữ "rất", còn đưa tay mở ra một vòng rất lớn.
Lan Dịch Trăn cười nói: "Không có."
"Hả? Không có?!"
Lan Dịch Hoan lập tức giống như một chú cún con với đôi tai cụp xuống. Hắn thu tay lại, suy nghĩ một lát rồi dùng hai ngón tay làm ra một khoảng cách nho nhỏ: "Vậy thì ít nhất cũng phải bằng chừng này chứ?"
Lan Dịch Trăn vẫn lắc đầu.
Sau đó, y dang rộng hai tay và nói: "Phải chừng này mới đúng."
Cánh tay của Lan Dịch Trăn lớn hơn nhiều so với Lan Dịch Hoan, có thể bao phủ được khoảng cách mà Lan Dịch Hoan vừa đo được.
Sau đó, y bước về phía trước, trên con đường đông đúc, y ôm chặt lấy người mà y đã nhớ nhung bấy lâu vào lòng.
Ngày hôm đó, Lan Dịch Hoan vô cùng vui vẻ.
Niềm vui này hoàn toàn khác với lúc ở với gia gia, với cha.
Hắn nói rất nhiều điều, kể cho Lan Dịch Trăn nghe tất cả những chuyện vui vẻ và thú vị đã xảy ra trong những năm qua. Có rất nhiều chuyện trong đó hắn đã từng nói qua, mà Lan Dịch Trăn vẫn lắng nghe rất chăm chú, giống như lúc họ trao đổi thư từ.
Y còn đưa Lan Dịch Hoan đi uống rượu hoa quế của Đại Ung, ăn bánh hoa phù dung, đi xem kịch. Lan Dịch Hoan còn dạy y làm thế nào để thả diều bay lên thật cao.
Họ chơi đến cao hứng, chờ đến lúc phục hồi tinh thần lại thì trời đã khuya.
Mà hai người đã tới bờ sông.
Họ vốn đã định cuối ngày hôm nay sẽ đi xem hoa đăng.
Nhiều ngày qua Đại Ung có hội thuyền băng và hoa đăng, vô cùng náo nhiệt. Lúc ấy Toa Đạt Lệ chạy ra khỏi cung cũng là bởi vì nhớ thương việc này.
Nhưng có lẽ lúc này đã quá muộn, những chiếc thuyền băng đều đã tan hết, lễ hội hoa đăng đã kết thúc và trên sông chỉ còn lại bóng tối.
Lan Dịch Hoan vẫn luôn mong đợi, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nói: "Thôi bỏ đi. Hôm nay chúng ta đã chơi rất nhiều trò vui rồi. Chờ lần sau đi, dù sao thì sau này vẫn còn có nhiều cơ hội mà."
Lan Dịch Trăn lại lắc đầu, đi đến bờ sông, hướng mắt nhìn về phía mặt sông.
Lúc này cả hai đều phát hiện có một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên sông. Bởi vì không biết người nào đã làm đứt sợi dây trên thuyền nên thuyền nằm cách bờ sông một khoảng đủ xa để không ai có thể nhảy lên thuyền.
Trước khi Lan Dịch Hoan kịp nói gì, hắn đã thấy Lan Dịch Trăn buộc chặt vạt áo lên rồi bước chân vào trong nước.
Lan Dịch Hoan vội vàng "Này" một tiếng, nói: "Huynh làm gì vậy?"
Lan Dịch Trăn quay lại nói với hắn: "Đệ cứ đứng đó đừng nhúc nhích, cẩn thận đừng làm ướt giày."
Lúc nói chuyện, y đã đứng ở mực nước sông cao hơn bắp chân, duỗi tay giữ chặt dây thừng, kéo thuyền nhỏ lại rồi đẩy lên bờ.
Sau đó Lan Dịch Trăn ngẩng đầu lên, ôn nhu cười nói với Lan Dịch Hoan: "Lên đây, ta biết nơi nào có thể nhìn thấy hoa đăng."
Lan Dịch Hoan nhìn y, trong lòng cảm thấy có chút rung động.
Cảm giác đó có chút xúc động, có chút ấm áp, cũng có chút vui vẻ và bối rối, tim đập nhanh hơn.
Hắn và Lan Dịch Trăn lên chiếc thuyền nhỏ, chèo đến con thuyền lớn ban đầu trưng bay hoa đăng ở bên cạnh.
Lúc này mọi người trên thuyền đều đã nghỉ ngơi. Lan Dịch Trăn đi qua gọi một người chèo thuyền ra. Cũng không biết y đã nói gì với người nọ, chỉ thấy người nọ cung kính gật đầu liên tục.
Y quay người trở về, thuyền lớn ngay sau đó rời đi.
Lan Dịch Hoan tò mò hỏi: "Huynh đã nói gì vậy?"
Lan Dịch Trăn không nhịn được, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi hắn, cười nói: "Lát nữa sẽ cho Vương tử nhà chúng ta xem hoa đăng nhé."
Lan Dịch Hoan khẽ cười.
Thật ra hắn cảm thấy có Tiểu Nhị ca ca ở đây thì bản thân cũng không muốn nhìn hoa đăng đến vậy, làm gì cũng rất tốt.
Hai người ngồi trên thuyền, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh nhộn nhạo trên mặt nước một lúc lâu.
Trong lúc chẳng hay, đột nhiên có tiếng trống và tiếng nhạc ẩn ẩn truyền đến trong gió, càng ngày càng gần.
Lan Dịch Hoan theo tiếng động quay đầu lại, sau đó đột nhiên đứng dậy.
Chỉ thấy một chiếc thuyền rồng khổng lồ được điêu khắc bằng băng chậm rãi từ trên mặt nước đi tới. Phần rỗng ở giữa được đặt rất nhiều chiếc hoa đăng băng, khiến cho toàn bộ thân rồng trong suốt như lưu ly.
Theo những chiếc hoa đăng bên dưới không ngừng tan chảy, chiếc thuyền rồng chìm dần và những chiếc hoa đăng băng bên trong trôi ra ngoài, từng cái từng cái che kín mặt sông, đẹp không sao tả nổi.
Một lúc lâu sau, Lan Dịch Hoan nhẹ giọng nói: "Đẹp quá..."
Lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao lễ hội hoa đăng này được hoan nghênh như thế mà thời gian cử hành lại ngắn ngủi như vậy.
Chiếc thuyền rồng và hoa đăng băng được chạm khắc tỉ mỉ như vậy vô cùng khó bảo tồn và chế tác, nhưng khi thả ra được một lúc thì chúng sẽ lập tức tan đi, giống như một bông hoa ngắn ngủi chỉ nở trong chốc lát, chỉ để lại một tia sáng thoáng qua trên thế gian.
Lan Dịch Hoan cảm thấy hơi choáng váng, không biết có phải mình say rồi không. Thậm chí hắn còn có chút không phân biệt được rõ cảnh tượng trước mắt, người ở bên cạnh là thật hay là một giấc mơ.
Hắn lẩm bẩm: "Cái này.... Có phải thả ra cho mình ta không, có chút lãng phí...."
"Không lãng phí."
Lan Dịch Trăn quay đầu lại, chăm chú nhìn hắn rồi nói: "Ta chỉ muốn để một mình đệ xem mà thôi."
Từ trong đôi mắt thâm lãnh đó, Lan Dịch Hoan thấy được một nguồn nhiệt vô cùng áp đảo.
Hắn cảm thấy Lan Dịch Trăn giống như đã biến thành một chiếc hoa đăng băng, lớp vỏ băng trên người y dần tan ra, ngọn lửa bên trong ngày càng cháy dữ dội.
Ngọn lửa ấy nhảy lên, dường như cũng mang theo một hơi thở nào đó lưu động trong không khí, mở rộng kéo dài lên hắn.
Lan Dịch Hoan vô thức lùi lại một chút, nhưng con thuyền lắc lư trong nước theo bước chân của hắn, khiến Lan Dịch Hoan lảo đảo loạng choạng.
Tay của Lan Dịch Hoan ôm lấy eo hắn, thấp giọng nói: "Hoan Nhi..."
Hoan Nhi.
Hai chữ này có vẻ cực kỳ nhẹ lại cực kỳ nặng, nhỏ nhoi khó nghe thấy, nhưng lại đinh tai nhức óc.
Một cảm giác nào đó vô cùng khó tả dâng trào trong lòng Lan Dịch Hoan. Khi hắn ngẩng đầu lên, Lan Dịch Trăn đã cúi xuống hôn lên môi hắn.
Trong mùi thơm của rượu, ánh đèn và ánh sao, hai người hôn nhau say đắm, mọi thứ cứ như một giấc mơ.
*
Đêm đó, Lan Dịch Hoan không biết mình đã trở về dịch quán bằng cách nào.
Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Dưới ánh mặt trời, Lan Dịch Hoan nằm trên giường trở mình ngồi dậy, ôm đầu ngây người hồi lâu.
Phải mất một lúc lâu hắn mới nhớ hình như là Lan Dịch Trăn ôm hắn về.
Bởi vì sau khi bọn họ uống rượu xong, hắn đã hơi say.
Không chỉ uống rượu mà bọn họ còn ngắm hoa đăng, Lan Dịch Trăn hình như còn.... Hôn hắn?
Đây là thật hay là mơ vậy!
Lan Dịch Hoan xoa xoa giữa mày, cảm thấy có chút không chắc chắn.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn hôn môi với một người, nhưng mà mọi chi tiết lại cứ mơ hồ như màn đêm, chỉ có thể mơ hồ nhớ rõ nhiệt độ khô ráo mà ấm áp trên đôi môi của Lan Dịch Trăn.
Loại cảm giác mông lung này khiến Lan Dịch Hoan có chút hoảng hốt khó nói nên lời. Nhất thời hắn cũng chưa kịp nghĩ ra việc họ làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
Lại cứ đúng lúc này, trong cung truyền đến tin tức, Chính Bình Đế và Thích Hoàng hậu tuyên hắn vào cung gặp mặt.
Sau khi Lan Dịch Hoan chỉnh đốn lại dáng vẻ, hắn vội vã vào cung.
*
Trong cung, đế hậu đã lệnh cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đồ ăn, định giữ Lan Dịch Hoan ở lại cung dùng cơm trưa. Hai người ngồi đó, không nhịn được mà nói về đứa nhỏ này.
Chính Bình Đế vô cùng cảm khái: "Nhớ năm đó thằng bé được sinh ra, trẫm đã từng bế nó, lúc ấy nó chỉ nhỏ có chút xíu. Hiện giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên rồi. Nghe nói mấy năm nay người Đạt Lạt đều rất yêu thương thằng bé.... Hẳn là tốt hơn trong cung nhiều."
Mặc dù là Hoàng đế, ông vẫn luôn thích nói những điều nhẹ dạ như vậy. Thích Hoàng hậu lười đáp, trực tiếp hỏi: "Bệ hạ nghĩ thế nào về chuyện mà Trăn Nhi đã nói?"
Chính Bình Đế cười hỏi: "Nàng là mẫu thân nó, nó nói nó thích Vương tử Đạt Lạt, cả đời chỉ muốn một người này, Hoàng hậu cảm thấy thế nào?"
Ngày hôm qua, sau khi Lan Dịch Trăn từ bên ngoài trở về cung điện, y đã nói chuyện này với bọn họ. Lúc ấy đế hậu hai người đều vô cùng khiếp sợ, lúc này mới có chuyện triệu Lan Dịch Hoan vào cung hôm nay.
Thích Hoàng hậu nói: "Trăn Nhi... từ nhỏ đã sống rất khắc nghiệt, thần thiếp rất ít khi nghe thấy nó nói ra điều mình muốn, còn nói kiên định như thế. Nếu đây là cuộc sống mà nó muốn, thần thiếp đương nhiên muốn nhìn thấy nó sau này luôn sống thoải mái vui vẻ. Nhưng, chuyện này liên quan đến xã tắc, bệ hạ thấy thế nào?"
Chính Bình Đế lập tức nói: "Đương nhiên trẫm cũng nghĩ như vậy. Hai người một đời một kiếp là phúc khí muốn cầu cũng không cầu được. Con trai của trẫm có được điều đó, làm một người phụ thân thì sao lại không ủng hộ?"
——Có đôi khi, nhẹ dạ như vậy thật ra cũng không tồi.
Thích Hoàng hậu không khỏi mỉm cười, nói: "Chúng ta ở đây trù tính nửa ngày trời, còn không biết thái độ của bên Đạt Lạt và người thân của Tát Sở Lạp thế nào.... Trước tiên cứ chờ đứa nhỏ đó đến rồi nói sau."
Không lâu sau, Lan Dịch Hoan tới.
Thật ra cho dù không có nhân tố Lan Dịch Trăn, Chính Bình Đế và Thích Hoàng hậu cũng đều có chút tình cảm yêu mến với Lan Dịch Hoan, bởi vì họ đã từng nuôi dưỡng hắn lúc hắn còn nhỏ. Trong cung yến, ở xa xa nhìn thấy đứa trẻ này đã trưởng thành, trong lòng họ cũng thấy rất vui.
Lần này đơn độc gặp mặt, hai người thuận miệng nói chuyện phiếm với Lan Dịch Hoan, càng cảm thấy hắn ngoan ngoãn đánh yêu, lại càng cảm thấy thích.
Ngay cả giọng nói của Thích Hoàng hậu cũng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Ăn xong, nàng không nhịn được vuốt tóc Lan Dịch Hoan, nói: "Nếu đã vào cung, vậy thì ở lại thêm mấy ngày nữa chơi một chút đi, đừng vội đi ra ngoài. Nếu thấy nhàm chán thì cũng có thể gọi muội muội của con vào."
Chính Bình Đế ho nhẹ một tiếng, Thích Hoàng hậu lập tức nhận ra mình đã quên mất con trai.
Nàng vội vàng nói thêm: "Đúng rồi, hôm nay Thái tử vốn dĩ cũng muốn đến, chỉ là nhiễm chút phong hàn, có chút không khoẻ. Nếu muốn thì con có thể đến Đông Cung thăm nó."
Bọn họ đều cho rằng Lan Dịch Trăn đã ngả bài, nhất định đã cùng Lan Dịch Hoan định ước chung thân. Nhưng họ lại không biết con trai nhà mình trước mắt vẫn đang trong trạng thái yêu đơn phương, thậm chí Thái tử trong cảm nhận của Lan Dịch Hoan là một tên quái dị xấu xí.
Lan Dịch Hoan có chút không hiểu lời nói của Thích Hoàng hậu, đành đáp ứng đi Đông Cung.
Hắn không biết tại sao Thái tử lại luôn bị bệnh, cũng không biết tại sao Thái tử bị bệnh thì lại cần một người không quen cũng chẳng thân như mình đến thăm.
Thật ra Lan Dịch Hoan cũng không thấy sao cả, cũng chỉ là đi thêm vài bước nữa mà thôi. Nhưng Thái tử sẽ không cảm thấy phiền chứ?
Tiểu thái giám một đường dẫn hắn tới Đông Cung, rồi lại đi vào trong tẩm điện của Thái tử.
Trong tẩm điện không có mùi thuốc, chỉ có mùi huân hương thoang thoảng truyền đến từ lư hương.
Lần trước Lan Dịch Hoan đã đến Đông Cung, nhưng chưa từng đi vào sâu như vậy. Hắn chỉ cảm thấy càng đi sâu vào thì càng thêm thân thiết, thậm chí còn thấy an tâm như về đến nhà. Cái loại cảm giác như đang chìm trong giấc mơ này lại lần nữa hiện lên.
Màn che được kéo lại và căn phòng tối om. Thái tử đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Thái giám hành lễ, lặng lẽ rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lan Dịch Hoan ngồi xuống ở mép giường. Sau khi ý thức được hành động của mình, hắn vô cùng sửng sốt.
Hắn nghĩ, ta sao thế này? Vừa mới tới đã ngồi lên giường của người khác, này không thích hợp.
Chỉ là họ để một mình ta ở lại đây mà không sợ ta sẽ ám sát Thái tử sao? Người Đại Ung cũng quá cởi mở rồi!
Hắn vén vạt áo lên, vừa định đứng dậy thì nghe thấy Thái tử đang nằm trên giường lẩm bẩm: "Tiểu Thất..."
Lan Dịch Hoan dừng lại.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay không nhẹ cũng không nặng nắm chặt lấy. Trong đó truyền đến cảm giác đau đớn chua xót, duỗi ra co lại mà nhảy lên.
Hắn quên mất động tác đứng dậy, theo bản năng tiến lại gần, nói: "Ngươi nói cái gì?"
Câu nói này đã đánh thức Lan Dịch Trăn. Y từ từ mở mắt ra, giọng nói có hơi khàn, thấp giọng hỏi: "Ai?"
Lan Dịch Hoan nói: "Ta..."
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay hắn bị nắm lấy và hắn rơi vào một cái ôm ấm áp, cũng cảm nhận được hơi ấp đó trên môi mình.
——Lần này, Lan Dịch Hoan triệt để cảm nhận được cảm giác hôn môi.
Hắn có thể cảm nhận được một đôi môi mỏng đang dán chặt lấy cánh môi hắn, có thể cảm nhận được môi răng bị bị cường thế cạy ra li3m m út, có thể cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào, cùng hắn dây dưa không thôi....
Dường như có một dòng nước ấm đang chảy qua cơ thể, khiến người ta nhũn ra, nhẹ đến nỗi như đang bay bổng.
Từ từ, có gì đó không đúng???
Trong mười tám năm qua, hắn chưa từng thân mật với bất kỳ ai, nhưng khi đến Đại Ung, trong vòng hai ngày, hắn đã được hai người khác nhau hôn.
Chỉ là, hắn cảm thấy cảm giác của cả hai lần rất giống nhau....
Lan Dịch Hoan dùng tay đẩy vai Lan Dịch Trăn, nhưng toàn thân hắn đều mềm nhũn, lực đẩy kia cũng rất yếu, ngược lại còn bị Lan Dịch Trăn bắt được tay rồi ấn lên ngực, hôn càng sâu hơn.
Môi răng giao hoà, hơi thở của Lan Dịch Hoan ngày càng dồn dập, hắn cảm thấy mình như sắp hoà tan dưới thân đối phương. Ký ức hỗn loạn say rượu đêm qua cũng đang từng chút sống lại theo cảm giác quen thuộc lúc này.
"Huynh......"
Trong lúc hít thở, Lan Dịch Hoan lẩm bẩm bốn chữ: "Tiểu Nhị ca ca...."
Thân thể Lan Dịch Trăn tựa hồ rung lên, ngừng lại.
Sau một hồi im lặng, y đột nhiên hỏi: "Ta không phải đang mơ sao?"
Lan Dịch Hoan nằm trên giường, thở hồn hển, nhất thời không trả lời được.
Lúc này, gió bên ngoài thổi mạnh làm cửa sổ bật mở, hất tung bức màn.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào đánh thức Lan Dịch Trăn khỏi cơn mê loạn, cũng chiếu sáng tầm nhìn của Lan Dịch Hoan.
Thái tử trước mắt đã không còn xấu xí, đúng là Vương Tiểu Nhị đêm qua.
Lan Dịch Hoan: ".... Rốt cuộc huynh là ai?"
Cho đến lúc này Lan Dịch Trăn mới ý thức được mọi thứ trước mắt đều là thật!
Y vừa gặp một ác mộng. Trong mơ, y thấy Lan Dịch Hoan không chỉ xa cách phòng bị với y mà còn bệnh không rời thân, buồn bực không vui.
Điều này khiến Lan Dịch Trăn cảm thấy vô cùng đau lòng. Khi y mở mắt ra và nhìn thấy người đang ở ngay trước mặt mình, liền cầm lòng không nổi mà hôn lấy. Cho đến lúc này y mới nhận ra Lan Dịch Hoan thật sự đến đây.
"Hoan Nhi, xin lỗi, ta..."
Lan Dịch Trăn thấp thỏm nói: "Ta là Lan Dịch Trăn, cũng là Vương Tiểu Nhị."
Lan Dịch Hoan hoàn toàn là từ nụ hôn để nhận ra người, thật ra trong lòng đã mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi nghe Lan Dịch Trăn giải thích, nghĩ đến khuôn mặt mình nhìn thấy ngày hôm đó, hắn không nhịn được mà bật cười.
Lan Dịch Trăn thấy hắn cười thì thở phào nhẹ nhõm, thận trọng hỏi: "Đệ không tức giận sao?"
Lan Dịch Hoan cười nói: "Không sao, ta hiểu mà. Dù sao thì huynh mới là người giả xấu, ta cũng đâu có chịu thiệt gì!"
Tính cách của hắn vẫn luôn như vậy, cởi mở, hào phóng và thoải mái. Nụ cười trước mắt cũng làm tan đi nỗi sợ hãi trong mơ, khiến Lan Dịch Trăn si mê đến mức không thể rời mắt.
Y lại chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi Lan Dịch Hoan, chợt rời đi và hỏi: "Vậy... đệ có tức giận vì chuyện này không?"
Lan Dịch Hoan nhẹ giọng nói: "Vì sao huynh lại làm thế?"
Lan Dịch Trăn chăm chú nhìn hắn, trong mắt như mang theo thứ ánh sáng kỳ lạ, trịnh trọng nói: "Bởi vì ta yêu đệ."
Trái tim chợt động.
Yêu.... Thì ra, đây là yêu sao?
Thân mật như vậy, vui sướng như vậy, khắc cốt ghi tâm, không rời không bỏ.
Phảng phất có vô số hồng trần thế sự quay cuồng lướt qua mắt. Trải qua sinh tử, chỉ có tình mãi không thay đổi.
Đúng rồi, người mà hắn yêu, đang ở ngay đây.
Không đáp lại lời, Lan Dịch Hoan vươn tay ôm lấy cổ Lan Dịch Trăn, dùng sức mà ôm chặt lấy y.
Sau này, bọn họ không sẽ không bao giờ chia lìa nữa!
HOÀN TOÀN VĂN.
*****
Sầu Riêng: Hiu hiu, cuối cùng cũng đã kết thúc rồi. Cảm ơn mọi người vì thời gian vừa qua đã cùng mình theo dõi bộ truyện này nhé. Tạm biệt và hẹn gặp lại🥰🥰🥰.