Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 398: Chương 398
Những lời này nhận được rất nhiều người đồng tình, bất quá không ai ra mặt trả lời, mọi người cũng chỉ có thể đoán mò.
...
Lịch livestream tiếp theo của Vân Xu rất đều đặn. Buổi sáng cô tự mình cố gắng, buổi chiều thường xuyên cùng Hạng Hạm chơi chung, buổi tối nếu đại thần rảnh sẽ báo tin cho cô trước.
Mỗi khi đại thần xuất hiện trong phòng livestream, người xem đều phấn khích hơn trước. Xem chủ phòng được gánh, giống như chính mình được gánh vậy, sướng tê người.
Đại gia Dấu Chấm Câu càng thường xuyên tặng phi thuyền vũ trụ. Lượng người xem phòng livestream của Vân Xu tăng trưởng còn nhanh hơn trước, fan cũng tăng lên.
Mãi đến một buổi sáng, Vân Xu đang trò chuyện với mọi người, nhắc đến đại gia bảng 1, một fan của Thu gửi bình luận.
[Ha ha ha, thời gian đại lão gánh Thu Thu ăn gà có phải ngày càng dài ra không?]
Vân Xu ngẩn ra, một hồi nhớ lại mới phát hiện đúng là như vậy. Mới đầu đại lão ba bốn ngày mới đến một lần, sau đó thành một hai ngày, mãi đến bây giờ, hai người ngày nào cũng chơi game cùng nhau.
Thời gian hai người ở chung càng nhiều, Vân Xu dần dần mong chờ buổi tối đến. Nếu đối phương có việc, cô còn cảm thấy hơi hụt hẫng.
Chuyện này thật sự đã phát triển thành một hướng khác hoàn toàn, ngay cả Hạng Hạm cũng gọi hai người là "cặp bài trùng cố định".
Giữa trưa.
Vân Xu dọn dẹp xong phòng, mở ứng dụng đặt cơm hộp, gọi một suất. Cửa hàng này cô từng đến, mặt tiền sạch sẽ, ông chủ thật thà, đồ ăn ngon, Vân Xu thường xuyên mua ở đây.
Đặc biệt hôm nay có món mới, cô trực tiếp đặt luôn.
Nửa tiếng sau, Vân Xu nhận được cơm hộp, mở ra thì mắt sáng lên. Món mới bày biện rất đẹp, mùi thơm hấp dẫn.
Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, chỉnh sửa tin nhắn rồi gửi cho đại lão.
Đối phương không trả lời ngay, chắc là đang bận. Anh từng nói với cô, ngày thường có khá nhiều việc, đôi khi không thể trả lời kịp thời, nhưng sau khi nhìn thấy chắc chắn sẽ nhắn lại.
Trong khung chat, một tin nhắn vẫn còn dừng lại ở cuộc trò chuyện buổi sáng của hai người. Anh nhắc cô chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận bảo vệ mắt.
Vân Xu lướt lại lịch sử trò chuyện, bỗng dưng phát hiện hai người từ ban đầu chỉ chúc ngủ ngon, đến trò chuyện về những chuyện thú vị trong cuộc sống, rồi đến bây giờ chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày.
Ngoài game, sự giao tiếp trong cuộc sống của hai người cũng dần trở nên nhiều hơn.
Lúc này nhìn lại, Vân Xu suýt chút nữa đã nghĩ hai người quen nhau từ lâu rồi, ngày thường nhắn tin mà tự nhiên như vậy.
Đối phương thường xuyên nhắc nhở cô chú ý nghỉ ngơi, đừng thức khuya, còn hỏi cô trong cuộc sống có gặp khó khăn gì không. Khi cô buồn bực, anh có thể phát hiện ra đầu tiên rồi khuyên nhủ cô.
Trước đây luôn nghe nói streamer phải nói chuyện theo tâm trạng của đại gia bảng 1, nhưng Vân Xu luôn cảm thấy tình huống của cô và đại lão ngược lại, đối phương luôn âm thầm chiều theo cô.
Đợi lướt xong lịch sử trò chuyện, đại lão vừa hay gửi tin nhắn trả lời.
[Đại lão: Vừa nãy bận chút việc.]
Vân Xu âm thầm gật đầu, giống như cô nghĩ. Bất quá bây giờ vẫn còn bận, anh không nghỉ trưa sao, chắc mệt lắm.
[Đại lão: Trông rất ngon, nhưng ăn nhanh một chút, giờ em mới ăn cơm sao?]
[Thu Thu: Lúc nãy dọn dẹp vệ sinh, quên mua cơm.]
[Đại lão: Ừ, lần sau chú ý thời gian, ăn cơm đúng giờ.]
[Thu Thu: Vâng vâng!]
Vân Xu do dự một chút rồi lại gửi một tin nhắn.
[Thu Thu: Anh có phải rất bận không, em cứ tìm anh suốt, có làm phiền anh không?]
[Đại lão: Không có.]
Ngay sau đó, đối phương lại gửi một tin nhắn, là tin nhắn thoại.
Vân Xu chần chừ một chút, click mở tin nhắn thoại, rồi sau đó, giọng nói lạnh lùng vang vọng giữa phòng ngủ.
"Em tìm anh, anh rất vui."
Vân Xu khựng lại, nhịp tim thoáng nhanh hơn, khuôn mặt trắng nõn từng chút từng chút ửng hồng, như thể được tô phấn, quyến rũ lạ thường.
Đại lão cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi gửi tin nhắn thoại làm cô hơi ngượng ngùng, giống như tình nhân vậy.
Đội FV, phòng huấn luyện.
Gió nhẹ thổi lay bức rèm cửa, Kỷ Nghiên Nhiên đứng bên cửa sổ, rũ mắt nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt anh, vương chút dịu dàng.
Bất quá trong mắt các thành viên đội, anh vẫn là đại ma vương đáng sợ.
Đinh Thừa An khổ sở gục mặt trước máy tính viết bản kiểm điểm. Khoảng thời gian trước trong trận đấu giao hữu với một câu lạc bộ khác, cậu ta mắc vài lỗi, giám đốc tức giận bắt cậu ta mỗi ngày viết một nghìn chữ kiểm điểm.
Hôm nay đã là ngày thứ mười, bản kiểm điểm trong mắt cậu ta còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Giám đốc giữa trưa có việc, người giám sát cậu ta viết kiểm điểm trở thành đội trưởng. Đối với Đinh Thừa An, đội trưởng còn đáng sợ hơn giám đốc. Đối phương dù không nói một lời, chỉ cần một đôi mắt đen cũng có thể khiến người khác hoảng sợ.
Đinh Thừa An thở dài. Cậu ta đã lâu không ngồi xem livestream của Thu Thu, chỉ có thể mỗi ngày buổi sáng trộm vào xem một chút. Cái vị trí bảng 1 đáng ghét kia càng ngày càng vững chắc.
Cửa phòng huấn luyện bị mở ra.
La Toại và Đồng Triết đi vào: "Đội trưởng, anh đi ăn cơm đi, bọn em ăn xong rồi."
Kỷ Nghiên Nhiên buông thõng tay cầm điện thoại: "Hai người để mắt đến cậu ta."
Đợi bóng dáng lạnh lùng biến mất sau cánh cửa, Đinh Thừa An thở phào nhẹ nhõm: "Đội trưởng khí thế mạnh quá."
"Nếu cậu ngoan ngoãn viết xong bản kiểm điểm thì đâu cần phải lo lắng như vậy." Đồng Triết cười nói: "Mỗi ngày một nghìn chữ đâu có nhiều, cậu vậy mà còn lười biếng."
Đinh Thừa An nói: " Tôi chính là không biết viết cái thứ này." Nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy, cậu ta nhỏ giọng nói: "Đúng rồi, các cậu có cảm thấy đội trưởng dạo này có chút không bình thường không?"
"Không bình thường? Cái gì không bình thường?" Đồng Triết suy nghĩ một chút: "Gần đây huấn luyện và nhiệm vụ đều giống như trước mà."
Đinh Thừa An lắc đầu: "Không phải cái này. Các cậu không phát hiện dạo này đội trưởng cầm điện thoại nhiều hơn sao?"
Cậu ta vừa nói vậy, hai người đồng đội nhớ lại thì phát hiện đúng là như vậy.
"Hơn nữa buổi tối cũng rất ít khi ra khỏi phòng, rất nhiều việc đều tranh thủ làm ban ngày."
"Có lần đi ngang qua sau lưng đội trưởng, vô tình liếc thấy giao diện điện thoại, anh ấy dường như đang nhắn tin với ai đó."
"Lần trước tớ hình như thấy anh ấy cười với điện thoại, không chỉ một lần." La Toại không chắc chắn nói.
Đinh Thừa An kinh ngạc: "Nói dối đi."
Cậu ta thật sự không thể tưởng tượng nổi cái dáng vẻ đội trưởng lạnh lùng mạnh mẽ kia cười với điện thoại.
Ba người hai mặt nhìn nhau, không tìm ra nguyên nhân.
Một lúc lâu sau, Đinh Thừa An suy đoán: "Chẳng lẽ đội trưởng yêu qua mạng?"
Kết hợp những gì ba người nói, cậu ta chỉ có thể nghĩ đến tình huống này. Lời vừa nói ra, hai người đồng đội nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc: "Cậu nghĩ với tính cách của đội trưởng có khả năng sao?"
Đinh Thừa An nghĩ cũng đúng. Cậu ta thật sự không thể tưởng tượng nổi Kỷ Nghiên Nhiên yêu qua mạng trông như thế nào. Nếu đối phương mà yêu đương, cậu ta phải rất kính nể cô bạn gái kia, cô ấy chắc chắn phải có một trái tim rất mạnh mẽ.
"Có công sức đoán mò này, cậu không bằng nhanh chóng viết xong bản kiểm điểm đi." La Toại nhắc nhở: "Cậu không phải còn muốn xem livestream của Thu Thu sao?"
Nhắc đến Thu Thu, Đinh Thừa An lập tức tỉnh táo. Đúng rồi, cậu ta quản chuyện tình cảm của đội trưởng làm gì, Thu Thu vẫn quan trọng hơn.
...
Buổi tối, đại lão đúng hẹn đến.
[Hắc hắc hắc, đại lão lại đến nữa rồi, tôi biết ngay đại lão chắc chắn sẽ không vắng mặt mà.]
[Hôm nay lại là một ngày chờ đại lão gánh Thu Thu bay.]
[Thu Thu cố lên!]
Vân Xu mở game, kéo người đó vào đội, bấm tìm trận. Hôm nay tốc độ rất nhanh, vừa bấm hai người đã vào trận.
Cô mở bản đồ quan sát lộ trình, đang nghĩ xem nên nhảy ở đâu thì giọng nói quen thuộc vang lên trong tai nghe: "Bữa tối ăn đúng giờ chứ?"
"Ăn rồi." Vân Xu tự nhiên trả lời: "Em gọi một quán cơm hộp mới, cũng không tệ lắm."