Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 369: Chương 369
Việt Tinh Trì giật giật khóe miệng, uyển chuyển nói: “Chị à, cái đó, sự việc có lẽ không giống như chị tưởng tượng đâu.”
Trong lòng Vân Xu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, không giống ở chỗ nào?
Việt Tinh Trì nghẹn nửa ngày, cũng không nghĩ ra cách nào giải thích tình hình, chẳng lẽ lại nói thẳng là cô quá đẹp, mọi người chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Kê Phi Bạch gọi tên em: “Vân Xu.”
Vân Xu hơi nghiêng đầu.
Anh nói từng chữ: “Em thực đặc thù, mọi người chắc chắn sẽ thích em, cũng sẽ muốn biết thêm thông tin về em, muốn nhìn thấy em nhiều hơn.”
Cho nên chuyện này chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục lan rộng.
Vân Xu dường như vẫn chưa phản ứng lại, vòng tròn cuộc sống của cô quá nhỏ, lại khó tiếp xúc với thông tin bên ngoài, giữa mày hiện lên một tia hoang mang.
Cốc Tông dựa vào tường bên kia, ánh mắt đen láy dừng trên người người con gái vẫn chưa hiểu rõ tình hình, lặng im hồi lâu, anh bước đến bên cạnh cô: “Anh có một đề nghị, em có bằng lòng nghe thử không?”
Vân Xu ngẩng đầu lên, mái tóc đen mềm mại từ vai chảy xuống, nhẹ nhàng đung đưa.
Cốc Tông cụp mắt xuống: “Anh muốn mời em tham gia show này.”
Giải Dục Thành đột nhiên ngẩng đầu, vẻ tươi cười trên mặt biến mất: “Cốc Tông, anh nghiêm túc sao?”
Cốc Tông đối diện với anh: “Anh nói xem.”
Thay vì cố gắng bịt kín thông tin, khiến những người đó nghĩ mọi cách để khai thác tin tức, chi bằng trước tiên để Vân Xu tham gia show, sự chú ý của mọi người tự nhiên sẽ đổ dồn vào show, họ cũng có thể rảnh tay chuẩn bị một số việc.
Giải Dục Thành cũng nghĩ đến điểm này, nhíu mày suy tư.
Vân Xu ngẩn người, tham gia show, đây là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Cốc Tông nhìn ra sự từ chối của cô, kỳ thật đưa ra đề nghị này, trong lòng anh còn có một ý tưởng khác, ánh mắt người đàn ông chậm rãi rơi xuống đôi mắt u ám kia.
“Em tham gia show, chúng ta có thể ký một hợp đồng, em có thể nhận được thù lao, sau đó đi chữa trị đôi mắt.”
Vân Xu chân thành nói: “Không cần như vậy đâu, nếu thật sự cần em lên sân khấu thì em có thể trực tiếp lên, coi như là giúp bạn bè một tay.”
Hơn nữa cô ở trong đoàn làm phim lâu như vậy, đã nhận được rất nhiều sự chăm sóc của mọi người.
Việt Tinh Trì nghe được câu sau của Cốc Tông, nuốt lời định nói vào trong, ngược lại khuyên nhủ: “Mọi người đều là như vậy cả, trong giới dù là bạn bè lên chương trình của nhau cũng phải ra giá rõ ràng, bằng không sẽ phá hỏng quy tắc.”
Anh nói rất nghiêm túc, Vân Xu nửa tin nửa ngờ, thật hay giả vậy?
Kê Phi Bạch và Giải Dục Thành cũng hùa theo khuyên, Vân Xu rốt cuộc cũng đồng ý.
Việt Tinh Trì cười hì hì nói: “Cốc đạo, phí lên sân khấu của anh cũng không thể thấp được nha.”
Cốc Tông báo ra một con số.
Vân Xu kinh ngạc nói: “Cái này có phải nhiều quá không?”
Cốc Tông chậm rãi nói: “Giá trị lên sân khấu của em tuyệt đối xứng đáng với con số này.”
Mấy người khác lại người một câu người một câu mà phụ họa, Vân Xu mơ mơ hồ hồ mà đồng ý, cuối cùng lo lắng nói: “Em thật sự có thể sao?”
Cô chỉ là một người bình thường sống ở thị trấn nhỏ, lại còn là người mù không nhìn thấy gì.
Cốc Tông trịnh trọng nói: “Không cần lo lắng, thế giới này không ai sẽ đối xử tệ với em đâu, khán giả nhất định sẽ yêu thích em.”
Anh thề, con đường cô đi sẽ mãi mãi được hoa tươi vây quanh, tiếng vỗ tay không ngớt.
Sau khi Weibo được khôi phục, từ khóa "mỹ nhân cổ trấn" vẫn giữ vị trí cao trên top tìm kiếm, vô số người mang tâm lý soi mói nhấp vào, sau đó liền không thể thoát ra được.
“Ôi oa, Vân tiểu thư là tiên nữ từ đâu xuống vậy, tại sao không có chút thông tin nào hết.”
“Trả giá cao để có thông tin về đại mỹ nhân!!! Ai có thông tin liên quan có thể nhắn tin riêng cho tôi!!”
“Xin đoàn làm phim cho chúng tôi nhìn thấy đại mỹ nhân đi, tôi chuyển tiền cho các người còn không được sao!”
Điện thoại của nhân viên đoàn làm phim 《Sinh Hoạt Nông Thôn》 sắp bị nổ tung, bạn bè thân thích gọi điện nhắn tin liên tục, có người thậm chí còn muốn họ chụp trộm vài tấm ảnh chất lượng cao gửi lại.
Vì số lượng người liên hệ mỗi ngày quá nhiều, Weibo chính thức của đoàn làm phim buộc phải thông báo tạm dừng phát sóng trực tiếp một ngày, càng khiến nhiều người nóng lòng như lửa đốt.
“??? Tại sao lại tạm dừng, chẳng lẽ tiểu tỷ tỷ sau này không lên hình nữa sao, đừng mà”
“Các người gặp vấn đề gì thì nói ra không được sao!!”
“Sau này nếu tôi mất ngủ c.h.ế.t vì không thấy được đại mỹ nhân, thành quỷ cũng muốn ám các người!”
Ngay khi dân mạng đang oán than dậy đất, đoàn làm phim lại đăng một Weibo mới, những người luôn theo dõi lập tức nhấp vào, tính xem đoàn làm phim còn muốn câu giờ họ bao lâu.
Không ngờ Weibo này lại nói đại mỹ nhân sẽ tham gia show này, cùng ba vị khách quý quay xong tập này.
Rất nhanh dưới tin tức này xuất hiện vô số bình luận cầu vồng, mọi người đồng loạt bắt đầu ca ngợi đoàn làm phim.
Nhân viên công tác cầm điện thoại vẻ mặt cạn lời, ai là người mười phút trước còn không ngừng nói phải gửi d.a.o lam cho đoàn làm phim, bây giờ đã nguyện ý vì đoàn làm phim anh dũng hiến thân rồi.
“Cốc đạo, tin tức đã gửi đi rồi, mọi người đều tỏ vẻ rất mong chờ.”
Cốc Tông ừ một tiếng, hợp đồng với Vân Xu đã ký xong, ngày mai có thể chính thức bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Ngày hôm sau.
Vân Xu khẩn trương ngồi trong phòng.
Sáng sớm cô đã được đưa đến nông trại, nói là buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu, đến nơi rồi, cứ tưởng mình phải chuẩn bị gì đó, kết quả vẫn luôn ngồi trên ghế chờ, tất cả đều là những người khác đang bận rộn.
Chuyên viên trang điểm xách theo thùng đồ nghề đi tới, cô ấy đã ngưỡng mộ đại mỹ nhân từ lâu, cuối cùng cũng có thể tự tay chạm vào đối phương, giờ phút này trong lòng hưng phấn vô cùng: “Vân tiểu thư, mời ngồi sang bên này, tôi giúp cô trang điểm.”
Vân Xu ngoan ngoãn đổi sang chỗ khác.
Chuyên viên trang điểm vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng phấn khởi, cô ấy cẩn thận nâng cằm Vân Xu lên, xúc cảm từ tay truyền đến thật sự mềm mại như đậu hũ.
Chuyên viên trang điểm cầm bông phấn, chuẩn bị tâm lý kỹ càng, tỉ mỉ quan sát gương mặt này, sau đó động tác chậm rãi dừng lại, cô ấy phát hiện gương mặt này không có chỗ nào cần chỉnh sửa, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ không tì vết, càng không cần đồ trang điểm để che lấp khuyết điểm.
Vân Xu đợi một lúc lâu không thấy đối phương động tác, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Chuyên viên trang điểm dở khóc dở cười, nói: “Tôi cảm thấy sự tồn tại của mình hơi thừa thãi, cô không cần bất kỳ trang điểm nào cả.”
Giải Dục Thành vừa lúc đi ngang qua: “Vậy thì không cần trang điểm, đồ trang điểm dùng không tốt cho da.”
Chuyên viên trang điểm nói: “Giải lão sư, không thể nói như vậy được, hiện tại cũng có con gái mang thai có thể sử dụng đồ trang điểm, tổn thương cho cơ thể nhỏ đến mức có thể bỏ qua.”
Giải Dục Thành nói: “Vậy thì cô ấy vẫn không cần, đúng không?”
Chuyên viên trang điểm tán đồng nói: “Lời này cũng không sai.”
Trang điểm cho Vân Xu chẳng khác nào thêm những nét thừa thãi cho một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Cuối cùng chuyên viên trang điểm chỉ giúp Vân Xu thoa chút son dưỡng môi: “Như vậy là đủ rồi.”
Ánh mắt Giải Dục Thành rơi xuống đôi môi hồng nhuận kia, dáng môi của Vân Xu cực kỳ đẹp, không cần tô điểm mà vẫn tươi tắn.
Anh có chút thất thần, yết hầu không tự giác chuyển động, nếu có thể ngậm lấy đôi môi kia trong miệng, nhẹ nhàng thưởng thức, chắc không bao lâu cũng có thể nhuộm màu hồng phấn.