Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 341: Chương 341
Nghiêm Bích nhìn sang những người khác, thấy ai nấy cũng có biểu hiện tương tự. Trong lòng chàng kinh hãi. Chẳng lẽ Hoàng hậu biết dùng yêu thuật? Bằng không, tại sao chỉ cần nhắc đến nàng thôi, các đồng liêu lại biến thành cái dạng kỳ quái này?
Nhưng mọi người đều nói như vậy, chàng cũng chỉ có thể nén lại thắc mắc trong lòng, chờ đợi đến ngày lễ đăng cơ.
Ngày tân đế Đông Khánh đăng cơ, bá tánh nô nức đổ ra đường phố, reo hò vui mừng. Thậm chí, nhiều quán rượu, quán trà tự nguyện treo đèn lồng đỏ để chúc mừng.
Có người từ nơi khác đến, tò mò hỏi một người dân địa phương: “Mọi người sao lại vui mừng thế? Hoàng đế đại xá thiên hạ đâu có liên quan gì đến thường dân đâu?”
Người bị hỏi cười đáp: “Mọi người đều đang vui mừng vì Hoa Thần thành Hoàng hậu của Đông Khánh chúng ta đó! Đó chính là thần nữ nương nương hạ phàm!”
Từ sau hội Hoa Thần, Thất hoàng tử phi trong miệng bá tánh càng trở nên thần bí. Người thì nói nàng là Hoa Thần chuyển thế, người thì bảo nàng là thần nữ hạ phàm lịch kiếp. Tóm lại, nàng đều có liên quan đến thần tiên.
Những người không tin vào thần phật lên tiếng phản bác, nhưng khi nhớ đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng, lại á khẩu không trả lời được.
“Thôi không nói nữa, chủ quán tửu lầu đang mở tiệc chiêu đãi để chúc mừng nương nương phong hậu. Ta còn muốn đến đó cọ một bữa đây.”
Người ngoại lai ngơ ngác, không hiểu ra sao.
Hoàn Khâu Đàn.
Đông đảo triều thần sắc mặt trang nghiêm, lưng thẳng tắp, đứng thành hàng lối chỉnh tề trước đài, giữa các hàng có khoảng cách vừa đủ. Tất cả đều đang chờ đợi Hoàng đế và hoàng hậu giá lâm.
Nghiêm Bích đứng giữa hàng ngũ triều thần, ánh mắt nghiêm nghị. Chàng muốn tận mắt nhìn xem vị Hoàng hậu này rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, mà lại khiến nhiều quan viên đến vậy phải hết lời ca ngợi.
Tiếng hô vang dội, uy nghiêm vang lên, báo hiệu cho trăm quan rằng đế hậu đã đến.
Nghiêm Bích cùng các quan viên cúi người hành lễ, rồi ngẩng đầu lên. Ánh mắt chàng dừng lại trên người nữ nhân đang sánh bước cùng Hoàng đế, đôi mắt từ từ trở nên ngơ ngẩn.
Người nọ khoác lên mình bộ phượng bào màu đỏ rực, trên áo thêu hình phượng hoàng vàng kim đang dang rộng đôi cánh, phía dưới thêu hoa mẫu đơn tuyệt sắc khuynh thành. Eo thắt đai ngọc hồng, đầu đội mũ phượng cửu thiên, những viên minh châu Đông Hải to lớn lấp lánh trên mũ. Nhưng tất cả những thứ trang sức lộng lẫy ấy đều chỉ làm nền cho dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Nàng lẳng lặng đứng đó, liền trở thành màu sắc duy nhất trong-trời đất.
Tâm thần Nghiêm Bích chấn động mạnh mẽ, không còn chút nghi ngờ nào nữa. Chàng cuối cùng đã hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của đồng liêu. Hoàng hậu quả thực có dung mạo như vậy, trách sao mọi người lại có biểu hiện kỳ lạ đến thế.
Và chàng, Nghiêm Bích, cũng sẽ trở thành một trong số đó.
Lúc này, trong đầu Nghiêm Bích xuất hiện ý nghĩ giống hệt như các đồng liêu của mình: Bệ hạ thật sự quá may mắn, mới có thể cưới được Tễ Nguyệt công chúa.
Các vị triều thần đều run rẩy trong lòng, dường như muốn lạc vào dung nhan tuyệt diễm kia. Đây chính là Hoàng hậu của vương triều Đông Khánh, viên minh châu vô song của Đông Khánh.
Dù là công chúa của các nước khác, cũng không ai có thể sánh bằng nàng.
Phong nàng làm hậu, vương triều Đông Khánh cam tâm tình nguyện.
……
Lễ đăng cơ và lễ phong hậu cùng lúc kết thúc. Các quan viên trở về vị trí của mình, triều đình trở lại vận hành bình thường.
Lận Quân Hạo bước đến trước cửa Ngự Thư Phòng. Sau khi thái giám vào bẩm báo, cửa phòng mở ra, Lận Quân Hạo bước vào. Nơi này không khác biệt lắm so với thời tiên hoàng, chỉ được bày trí thêm vài vật trang sức tinh xảo. Lận Quân Hạo liếc mắt một cái đã nhận ra đây là đồ mà Tễ Nguyệt thích.
“Bái kiến bệ hạ.”
Lận Tử Trạc tiến đến đỡ Lận Quân Hạo dậy: “Ngũ ca không cần đa lễ.”
Người nam tử tuấn mỹ khoác long bào toát ra khí thế bức người, ánh mắt sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mỗi cử chỉ, hành động đều mang uy áp của bậc đế vương, thậm chí còn lợi hại hơn cả tiên hoàng.
Lận Tử Trạc đưa cho Lận Quân Hạo một tấu chương: “Trước đó, vùng biên giới bị người Hồ quấy phá, đốt g.i.ế.c cướp bóc. Chắc hẳn chúng cho rằng trẫm mới lên ngôi, chưa kịp quản lý biên cương.”
Lận Quân Hạo xem qua tấu chương, khom người nói: “Thần xin lĩnh mệnh, đến biên giới tiêu diệt bọn người Hồ làm loạn.”
Sắc mặt Lận Tử Trạc dịu đi. Lận Quân Hạo có tài quân sự xuất chúng, chàng ra quân chắc chắn sẽ thể hiện được thực lực của Đông Khánh.
Hai người lại tiếp tục trao đổi về tình hình biên giới.
Sau khi nắm rõ tình hình, Lận Quân Hạo hành lễ chuẩn bị rời đi. Đến cửa Ngự Thư Phòng, chàng đột nhiên dừng bước, cúi đầu, khiến người khác không nhìn rõ vẻ mặt.
Lận Tử Trạc nhìn chàng, không nói gì, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Không khí trong Ngự Thư Phòng dần trở nên trầm lắng.
Một lúc lâu sau.
“Ngươi đã từng nói sẽ cả đời để nàng ở trong lòng, không để nàng phải buồn lòng. Lời hứa đó ta sẽ luôn ghi nhớ.” Giọng nói khàn khàn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Người nam nhân vốn tính tình nóng nảy bỗng ngẩng đầu lên: “Lận Tử Trạc, ta nói cho ngươi biết, nếu sau này ngươi dám phụ nàng, ta sẽ không từ thủ đoạn mang nàng đi.”
“Ngươi sẽ không có cơ hội đó.” Khuôn mặt Lận Tử Trạc bình tĩnh, không chút gợn sóng. Trước khi gặp Vân Xu, chàng vốn chỉ nghĩ đến việc đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế, làm cường thịnh Đông Khánh. Đến khi về già, sẽ chọn một đứa trẻ trong tông thất về nuôi dưỡng, dốc lòng dạy dỗ.
Nhưng sau khi gặp được Vân Xu, những ý nghĩ trước kia đều tan biến. Ngôi vị Hoàng đế này, đương nhiên sẽ do con của chàng và Vân Xu kế thừa.
Lận Quân Hạo im lặng một lát, rồi nói: “Vậy thì tốt nhất.”
Nói xong, chàng đẩy cửa bước ra.
Thái giám nhỏ đứng ngoài cửa từ sớm đã sợ hãi quỳ rạp xuống đất, hai chân run lẩy bẩy. Hắn… hắn vừa nghe thấy Ninh Vương gia và Hoàng thượng nói những lời nặng nề với nhau, hình như là vì Hoàng hậu nương nương. Nghe được bí mật hoàng thất như vậy, liệu hắn có bị bí mật xử tử không?
Lận Quân Hạo mắt không nhìn ngang, lập tức bước ra ngoài.
Khi sắp ra khỏi phạm vi cung điện, chàng nghênh diện gặp một đoàn người đi tới. Người đi đầu không ai khác chính là bóng hình mà chàng thương nhớ ngày đêm.
Mỹ nhân tuyệt sắc dừng bước, giọng nói thanh thúy như tiếng ngọc rơi: “Ngũ ca vừa gặp phu quân xong sao?”
Dù đã trở thành Hoàng hậu, cuộc sống của nàng vẫn không khác biệt lắm so với khi còn ở trong phủ hoàng tử. Nàng từng gọi Lận Tử Trạc là Hoàng thượng, nhưng sau đó bị chàng ép phải đổi lại. Trong cung, không ai dám xen vào chuyện này.
Lận Quân Hạo đáp: “Ừ, thần xin bệ hạ cho phép đi dẹp loạn ở biên cương.”
Vân Xu khẽ “a” một tiếng, nghiêm túc nói: “Vậy bổn cung xin chúc Ngũ ca mã đáo thành công, võ vận hưng thịnh.”
Đôi mắt nàng trong veo, thuần khiết. Lận Quân Hạo không thể không thừa nhận, Lận Tử Trạc đã bảo vệ nàng rất tốt. Nếu đổi lại là chàng, chưa chắc đã làm được tốt hơn đối phương.
Lận Quân Hạo khẽ cong môi, nhỏ giọng nói: “Nhận được… Hoàng hậu cát ngôn, bổn vương nhất định sẽ vì Đông Khánh tiêu diệt hết thảy kẻ địch.”
Vân Xu cười gật đầu: “Vậy Ngũ ca cứ đi bận rộn trước đi, bổn cung còn phải đến Ngự Thư Phòng.”
Đoàn người đông đúc tiếp tục bước về phía trước.
Lận Quân Hạo nhìn theo bóng dáng nàng. Lồng n.g.ự.c chàng âm ỉ nóng lên, nơi đó cất giữ một chiếc túi thơm, bên trong chỉ có một cánh hoa lê.
Chàng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức có thể trở thành chỗ dựa cho nàng.
……
Tin tức Thất hoàng tử Đông Khánh kế vị truyền đến Nam An, gây ra chấn động lớn. Công chúa Nam An của họ lại trở thành Hoàng hậu Đông Khánh, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Hoàng thất Nam An cũng vô cùng kinh hãi, trong cung xôn xao bàn tán.
Thái tử hưng phấn nói: “Phụ hoàng, Tễ Nguyệt đã trở thành Hoàng hậu Đông Khánh, chẳng phải chúng ta đã có chỗ dựa vững chắc rồi sao? Ngày mai, hãy viết thư thỉnh cầu Đông Khánh viện trợ. Tân đế sủng ái Tễ Nguyệt như vậy, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn Nam An gặp nạn.”
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, vương triều Nam An đã suy yếu trầm trọng, dân chúng lầm than. Nhiều nơi thậm chí xuất hiện khởi nghĩa của bá tánh, muốn lật đổ vương thất.
Nam An đế và Thái tử vô cùng đau đầu, chỉ còn cách phái binh trấn áp liên tục. Theo thời gian, ban đầu chỉ có một hai thế lực phản kháng, dần dần biến thành nhiều phe phái.