Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 339: Chương 339
“Đế vương… tuyệt đối không thể… để nữ sắc… chi phối…!”
Trong lúc đại điện xảy ra biến cố, Đông Khánh Đế đã cố gắng sắp xếp, tính toán mọi thứ thật rõ ràng, rành mạch. Ông chẳng còn tâm trí đâu mà đi trách cứ Lận Tử Trạc nữa. Điều duy nhất ông nghĩ đến lúc này, chính là việc phải loại bỏ mọi yếu tố có thể gây bất lợi cho vị Hoàng đế kế vị. Và thế là, ông lập tức sai người đi ban c.h.ế.t Tễ Nguyệt công chúa.
Còn về việc trong quyết định này có ẩn chứa tư tâm cá nhân hay không, thì có lẽ, chỉ còn vị Hoàng đế hấp hối này mới biết được mà thôi.
Lận Quân Hạo nghiến răng ken két, xoay người định chạy thật nhanh về phủ Thất hoàng tử. Bây giờ có lẽ vẫn còn kịp! Chàng quyết không thể chấp nhận được việc Tễ Nguyệt cứ thế âm thầm lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời này.
Nhưng đúng lúc Lận Quân Hạo vừa định bước đi, một giọng nói trầm thấp đã vang lên, chặn đứng bước chân anh.
“Ngươi đang nói về tên thái giám mà người vừa phái đi sao?” Lận Tử Trạc khẽ nhếch mép cười, một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương: “Người đâu, dẫn hắn vào đây cho trẫm!”
Một tên thái giám, trông chẳng khác gì con ch.ó chết, bị lôi xềnh xệch vào điện. Hoàng đế Đông Khánh trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt đầy kinh kinh hãi và khó tin.
Lận Tử Trạc chậm rãi nói, giọng điệu lạnh lùng, chứa đựng nỗi đau đáu trong lòng: “Ngay từ cái ngày năm xưa, khi người không chịu nghe bất cứ lời biện giải nào, mà nhẫn tâm đẩy mẫu phi của ta vào lãnh cung, ta đã hiểu rõ người là loại người gì rồi.”
Mẫu phi của chàng bệnh nặng qua đời, khi còn nhỏ, Lận Tử Trạc chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, bất lực nhìn bà trút hơi thở cuối cùng, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ vòng tay bà – vòng tay đã từng ôm ấp, chở che cho chàng – dần tan biến, lạnh lẽo.
Đó là đêm mà Lận Tử Trạc không bao giờ quên được. Đêm đó đã thay đổi hoàn toàn cách chàng nhìn nhận mọi thứ. Hoàng đế Đông Khánh trong lòng chàng không còn là hình ảnh một người cha nữa.
Đông Khánh Đế đúng là rất giỏi trong việc cai trị đất nước, từng bước đưa Đông Khánh trở nên hùng mạnh. Nhưng đồng thời, ông cũng là một người kiêu ngạo, độc đoán, lạnh lùng và chỉ nghĩ đến bản thân mình. Năm xưa, khi sự thật còn chưa được làm rõ, ông đã vội vàng đẩy người phi tần liên quan vào lãnh cung, rồi g.i.ế.c hết cả đám nô tỳ, thái giám hầu hạ.
Suốt ba ngày sau đó, m.á.u chảy không ngừng trong cung, khiến vô số quan lại kinh hãi.
Bây giờ, Đông Khánh Đế lại muốn dùng ý nghĩ chủ quan của mình để hãm hại Tễ Nguyệt, Lận Tử Trạc quyết không cho phép ông ta có cơ hội đó. Không ai được phép làm tổn thương Tễ Nguyệt, dù là bất kỳ ai.
Lận Tử Trạc rút thanh kiếm bên hông. Lưỡi kiếm lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng, khiến người nhìn phải rùng mình. Ánh mắt chàng băng giá, giơ cao thanh kiếm lên. Ngay lập tức, đầu của tên thái giám rơi xuống đất, lăn lông lốc xuống bậc thềm.
Vẻ kinh hoàng vẫn còn đọng lại trên gương mặt của tên thái giám vừa bị giết.
Đông Khánh Đế trừng mắt nhìn, thở dốc nặng nề, không thể nói thêm được lời nào nữa. Mấy câu vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của ông rồi.
Ông cứ thế ngồi bất động trên long ỷ, sinh khí dần dần tan biến.
Lận Tử Trạc nhìn khắp đại điện, ánh mắt sắc bén, uy nghiêm tột độ. Thanh kiếm trong tay chàng vẫn còn vương m.á.u tươi.
Những người xung quanh hiểu ý, đồng loạt quỳ xuống, cất tiếng hô vang như sấm: “Bái kiến Bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
……
Lận Chính Thanh được Lận Quân Hạo dìu bước ra khỏi đại điện. Vị Bát hoàng tử nổi tiếng hiền hòa như ngọc bỗng nhiên lên tiếng: “Ngũ ca, huynh cũng thích Tễ Nguyệt.”
Lận Quân Hạo khựng lại một chút, rồi chậm rãi đáp: “Thì sao?”
Lận Chính Thanh ngạc nhiên: “Huynh không phủ nhận sao?”
Lận Quân Hạo hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải phủ nhận?”
Cả đời này của chàng sống ngay thẳng, thích là thích, bỏ lỡ là bỏ lỡ. Dù lòng có đau, chàng cũng không bao giờ dối lòng, dối người.
Lận Chính Thanh im lặng một lúc, rồi nói: “Huynh cam tâm nhường Tễ Nguyệt cho Thất đệ sao? Đế vương vốn bạc tình, huynh không lo sau này Tễ Nguyệt sẽ bị Thất đệ đối xử tệ bạc à?”
Lận Quân Hạo khẽ cười, giọng có chút chế giễu: “Ngươi đang muốn khích bác ta đó hả?”
Lận Chính Thanh nhún vai, đáp: “Nếu Ngũ ca nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi. Sao nào, không thể nói cho đệ đệ biết suy nghĩ thật lòng của huynh sao?”
Lận Quân Hạo đánh giá người em trai nổi tiếng ôn nhu trước mặt. Bỏ đi vẻ ngoài giả tạo kia, Lận Chính Thanh trông dễ chịu hơn nhiều. Chàng nói: “Việc bức vua thoái vị thất bại, ngươi vậy mà vẫn bình tĩnh được như vậy, thật sự khiến ta bất ngờ.”
“Trước khi quyết định làm phản, ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất rồi.” Lận Chính Thanh đáp lời: “Bây giờ chẳng qua là điều tồi tệ nhất đã xảy ra thôi.”
Rồi Lận Chính Thanh nói thêm: “Ta đã trả lời huynh nhiều như vậy rồi, Ngũ ca cũng nên nói cho ta biết suy nghĩ của huynh đi chứ.”
Lận Quân Hạo lại im lặng một hồi, rồi chậm rãi nói: “Ta yêu Đông Khánh, yêu mảnh đất này. Ta sẽ bảo vệ nó. Còn Tễ Nguyệt, ta yêu nàng, sẽ chôn chặt tình cảm này ở nơi sâu nhất trong tim.”
“Ta sẽ bảo vệ nàng theo cách của ta, khiến nàng trở thành người tôn quý nhất trên thế gian này.”
“Để thiên hạ vạn quốc phải cúi đầu trước nàng, cho dù là Lận Tử Trạc cũng không được phép coi thường nàng.”
Chỉ vậy thôi.
Lận Chính Thanh ngẩn người, nhìn kỹ người Ngũ ca quanh năm chinh chiến sa trường. Chàng nhận ra, vẻ mặt của đối phương vô cùng chân thành, tha thiết.
Lận Chính Thanh thở dài. Chàng khác với Ngũ ca. Chàng vẫn còn vương vấn ánh trăng sáng ấy, chỉ là, có lẽ sau này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nữa rồi. Hoàng tử tạo phản, theo luật của Đông Khánh, nhẹ thì bị đày đi, nặng thì bị giam cầm suốt đời.
……
Trong đình hóng gió.
“Chỗ này phải đẩy về phía trước, rồi xoay sang phải một chút, như vậy là có thể mở được cái vòng này ra đó.” Chàng thanh niên mặc áo dài, gương mặt sáng sủa, miệng nở nụ cười hiền, hướng dẫn Vân Xu: “Nàng thử xem đi.”
Vân Xu tự tin cầm lấy bộ cửu liên hoàn. Nghe người kia giảng qua một lần, nàng cảm thấy hình như cũng không khó lắm.
Nhưng loay hoay một hồi, bộ đồ chơi lại càng rối tung lên. Vân Xu bực bội cúi gằm mặt, vẻ mặt càng thêm ỉu xìu.
Tú Nguyệt đứng bên cạnh quan sát chàng thanh niên. Người này là bạn thân của Thất hoàng tử, tên là Bùi Xuyên. Tú Nguyệt đã từng gặp chàng ta vài lần trong phủ, nhưng thường là thấy chàng ta đi cùng điện hạ. Lần này Bùi Xuyên đến một mình, Tú Nguyệt có chút ngạc nhiên.
Sau đó, Tú Nguyệt lén hỏi thăm thì mới biết, đây là người mà Thất hoàng tử đặc biệt phái đến để bảo vệ công chúa.
Lời giải thích này khiến Tú Nguyệt cảm thấy bất an. Nàng lờ mờ đoán được trong hoàng cung chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Hơn nữa, lúc Thất hoàng tử rời đi, sắc mặt chàng rất nặng nề, còn dặn dò nàng phải chăm sóc công chúa thật cẩn thận.
Đúng lúc Tú Nguyệt đang chìm đắm trong suy nghĩ, từ đằng xa bỗng vọng lại tiếng kêu hốt hoảng.
“Hoàng tử phi! Hoàng tử phi! Chuyện lớn rồi!”
Tú Nguyệt nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng kêu. Ai mà hốt hoảng như vậy, thật là thiếu lễ phép. Nhìn kỹ lại, hóa ra là lão Quản gia vốn luôn điềm đạm. Khuôn mặt ông đỏ bừng, lộ rõ vẻ vừa phấn khích.
Bên cạnh, Bùi Xuyên vẫn thản nhiên, tự tin, như thể mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay chàng.
“Hoàng tử phi!” Quản gia vội vã chạy đến đình hóng gió,hưng phấn) nó: “Ngài… Ngài là Hoàng hậu rồi!”
Vân Xu vẫn còn đang cầm bộ cửu liên hoàn trên tay, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra vậy?"