Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 337: Chương 337

Sau buổi đi săn trở về, Hoàng đế Đông Khánh lập tức ra lệnh điều tra rõ ràng vụ việc. Ông muốn xem đứa con trai nào mà lại nôn nóng đến thế, đến mức huynh đệ ruột thịt cùng lớn lên cũng muốn ra tay độc ác.

Đêm đó, trong cung điện sáng trưng ánh nến.

Hoàng đế Đông Khánh ngồi nghe đại thần báo cáo với vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Tâu bệ hạ, thần đã điều tra ra sự thật rồi ạ. Ngày hôm đó ở buổi đi săn, người ra tay chính là Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử. Hai vị hoàng tử đã bí mật gặp nhau từ nửa tháng trước.” Đại thần quỳ xuống đất, trán ướt đẫm mồ hôi lo sợ.

Ở bất kỳ triều đại nào, chuyện tranh giành quyền lực trong hoàng gia cũng không bao giờ thiếu, và những triều thần như họ thường bị kẹt giữa tình thế khó xử này.

Hoàng đế im lặng rất lâu không nói gì, đầu đại thần gần như muốn chạm xuống đất.

“Trẫm biết rồi, ái khanh lui về đi.” Giọng nói lạnh lùng từ trên cao vọng xuống.

Đại thần thở phào nhẹ nhõm, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh mà hành lễ.

Khi rời khỏi cung điện, ông liếc mắt thấy vị Hoàng đế tiều tụy lấy ra một cái lọ sứ, đổ ra một viên thuốc rồi nuốt vội. Liệu những viên đan dược mà mấy đạo sĩ luyện kia có thật sự kéo dài tuổi thọ được không?

Sao Hoàng đế Đông Khánh càng ngày càng tệ đi thế này? Đại thần trong lòng run lên, không dám nghĩ sâu thêm nữa.

Hôm sau, buổi chầu sớm.

Các quan trong triều nhận thấy mặt Hoàng đế Đông Khánh càng thêm già nua, trông yếu ớt và bệnh tật hơn hẳn, tinh thần cũng sa sút thấy rõ.

Hoàng đế Đông Khánh dường như không nhận ra tình trạng của mình, ngay tại buổi chầu, ông làm khó Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử, ném mạnh tấu chương xuống đầu hai người, quát lớn: “Hai đứa con ngoan của trẫm đây mà! Đến huynh đệ ruột còn dám hãm hại nhau, có phải là muốn trẫm thoái vị ngay bây giờ thì mới vừa lòng hả dạ các ngươi không!”

 

 

Hoàng đế nổi giận, các quan đồng loạt quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận!”

Mặt Lận Duệ Thông tái mét: “Phụ hoàng, chắc chắn có người vu oan cho nhi thần, sao nhi thần dám làm hại Tam đệ chứ!”

 

 

Lận Chính Thanh cũng vội quỳ xuống theo, vẻ mặt nghiêm túc: “Phụ hoàng minh xét, việc này nhất định có kẻ đứng sau giăng bẫy hãm hại, xin phụ hoàng điều tra rõ ạ.”

Chàng cúi đầu, ánh mắt thoáng biến đổi. Vụ này mình đã nhúng tay vào không nhiều, lại làm cực kỳ kín đáo, vậy mà cũng bị Đại Lý Tự điều tra ra được, phụ hoàng nắm quyền triều đình mạnh đến vậy sao?

Hai người ra sức tìm lý do để  biện hộ cho mình.

Hoàng đế Đông Khánh cười khẩy, ông chẳng tin vào mấy lời biện hộ của hai đứa con chút nào, lập tức ra tay trừng phạt.

“...Binh Bộ Thị Lang Điêu Khang bị tống vào đại lao… Hộ Bộ Thị Lang…”

Theo từng lời lạnh lùng vô tình của thái giám, tay Lận Duệ Thông nắm chặt càng lúc càng siết, ánh mắt càng lúc càng trở nên âm u. Các đại thần thuộc phe cánh của chàng liên tục bị cách chức, bị giáng chức. Chỉ qua ngày hôm nay thôi, thế lực của chàng đã bị tổn hại nặng nề.

Lận Chính Thanh có vẻ khá hơn Lận Duệ Thông một chút, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, nụ cười hiền hòa thường trực trên môi đã biến mất.

Các quan trong triều nơm nớp lo sợ nhìn mấy cha con hoàng gia này, ai nấy đều ngậm chặt miệng, lỡ mà sơ sẩy nói sai một lời thôi, rất có thể sẽ bị liên lụy.

Những hoàng tử khác thì im lặng đứng nhìn cảnh tượng này, mỗi người một tâm tư. Tứ hoàng tử và Cửu hoàng tử thì mắt sáng lên đầy phấn khích. Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử lần này chắc chắn bị thất sủng rồi, lại còn có ba người huynh đệ khác đang nằm liệt giường nữa, cơ hội để họ tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế tăng lên đáng kể rồi.

Hiển nhiên, các quan trong triều cũng có chung suy nghĩ đó, ánh mắt lén lút liếc nhìn mấy vị hoàng tử không ngừng.

Tuyên bố xong hình phạt cho các hoàng tử, Hoàng đế Đông Khánh phẩy tay áo, lập tức rời đi.

Trở về phủ đệ, sắc mặt Nhị hoàng tử dữ tợn. Phụ hoàng sao có thể tuyệt tình đến vậy? Bao nhiêu năm chàng dày công vun đắp thế lực và nhân mạch, trong lần trừng phạt này đã bị cắt đứt một nửa. Mấy người huynh đệ khác chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này mà vượt lên thôi.

Hơn nữa, sau vụ này, trong lòng phụ hoàng sẽ có một vết rạn không thể hàn gắn – chuyện tàn hại huynh đệ. Điều đó sẽ hủy hoại hình tượng của chàng trong mắt Hoàng đế Đông Khánh.

Trước giờ, để lấy lòng Hoàng đế Đông Khánh, chàng luôn tỏ ra mình là người coi trọng lễ nghĩa nhất. Nhưng một người trọng lễ nghĩa như vậy, sao lại có thể ra tay với huynh đệ ruột thịt?

Cả Lận Duệ Thông và Lận Chính Thanh đều không hiểu nổi, vụ này đáng lẽ phải kín kẽ hoàn hảo mới đúng, sao lại nhanh chóng bị phụ hoàng phát hiện ra cơ chứ? Chẳng lẽ phụ hoàng đã bắt đầu phòng bị các hoàng tử từ mười mấy năm trước rồi sao?

Phụ tá nói: “Điện hạ, sự việc đã đến nước này rồi, nghĩ mấy chuyện đó cũng vô ích thôi. Chi bằng nghĩ xem làm thế nào để phá vỡ cục diện này đi.”

 

 

Lận Duệ Thông lạnh lùng nói: “Phụ hoàng đã ra lệnh cấm túc bổn điện, bổn điện còn phá cục thế nào được? Đợi đến khi quay lại triều đình, trong thời gian ngắn, phụ hoàng nhất định sẽ không giao cho bổn điện trọng trách đâu.”

Phụ tá tiến lên một bước nói: “Không chỉ có vậy đâu…” Hắn hạ giọng: “Bệ hạ long thể không khỏe, lại dùng đan dược lâu dài, e là không trụ được bao lâu nữa. Thời gian này mới là quan trọng nhất đối với các vị hoàng tử đấy ạ.”

Lận Duệ Thông nheo mắt lại, đúng là như vậy. Hôm nay, môi Hoàng đế Đông Khánh đã tím tái lại rồi, trông như người sắp c.h.ế.t đến nơi. Nếu lúc này mà băng hà, vị Hoàng đế đang nổi cơn thịnh nộ kia chắc chắn sẽ không truyền ngôi lại cho mình.

“Vậy ngươi nói xem, bây giờ phải làm thế nào?”

Phụ tá nói: “Điện hạ, hạ thần tuy có một kế, nhưng…”

Lận Duệ Thông mất kiên nhẫn nói: “Đã đến nước này rồi, cứ nói đi.”

Phụ tá chậm rãi nhả ra hai chữ: “Bức, cung.”

Hai chữ này như tiếng sét nổ bên tai, thân thể Lận Duệ Thông cứng đờ.

Phụ tá cúi người nói: “Điện hạ thế lực nguyên khí đại thương, tưởng một lần nữa đoạt lại Hoàng đế tín nhiệm, lại muốn một lần nữa bồi dưỡng thế lực, hao phí thời gian lâu, cực khả năng làm mặt khác hoàng tử cái sau vượt cái trước, không bằng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp bức Hoàng đế thoái vị.”

 

 

Lận Duệ Thông tim đập hơi hơi nhanh hơn, nói: “Nhưng phụ hoàng có thể tra ra việc đi săn, bổn điện lo lắng……”

Phụ tá ý vị thâm trường nói: “Điện hạ, ngài quên chính mình trong tay có một bộ đặc biệt quan trọng bài sao?”

Hoàng cung cấm quân phó thống lĩnh là người của Nhị hoàng tử.

“Nếu điện hạ còn lo lắng, không ngại tìm Bát hoàng tử hợp tác, hắn tình cảnh cùng ngài là giống nhau, thời cơ không đợi người nha.”

Đêm nay, phủ  Nhị hoàng tửthư phòng ánh nến sáng một đêm.

Vài ngày sau, phủ Thất hoàng tử.

Lận Tử Trạc nhận được một lá thư mật. Chàng lấy thư ra từ phong bì, mở thư ra đọc một cách bình tĩnh, không hề vội vàng. Đọc xong, chàng nhẹ nhàng gấp lá thư lại rồi đưa lên ngọn nến đang cháy. Ngọn lửa màu cam bùng lên trên tờ giấy Tuyên Thành, lửa bén dần, bén dần, nuốt chửng lấy lá thư.

Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm đen kịt bao trùm. Khuôn mặt tuấn tú của Lận Tử Trạc ẩn hiện, chập chờn trong ánh lửa.

Lận Tử Trạc buông tay, những đốm tàn tro trắng nhỏ xíu từ từ rơi xuống đất, rồi nhanh chóng biến thành những mảnh tro đen.

Chàng đứng dậy, bước chân qua đống tro tàn của lá thư, rồi đẩy cửa phòng bước ra. Hai người thuộc hạ đang đợi sẵn ở bên ngoài, thấy chàng liền cúi mình hành lễ: “Điện hạ.”

Lận Tử Trạc nhìn thoáng qua sắc trời, chắc giờ này Vân Xu đã ngủ rồi. Chàng liền đi về phía phòng ngủ của nàng. Khác với những hoàng tử khác, Thất hoàng tử và Thất hoàng tử phi luôn ngủ chung một phòng.

Vân Xu đang ngủ say thì cảm thấy có một cái gì đó mềm mại chạm vào mặt mình. Người kia chạm rất nhẹ nhàng, cẩn thận, cứ như lông chim khẽ bay xuống, vừa mềm mại vừa gây ngứa ngáy.

Nàng khó khăn mở mắt, nhìn thấy một bóng hình quen thuộc: “Phu quân?”

“Xin lỗi, đánh thức nàng rồi.” Lận Tử Trạc khẽ nói.

Người đẹp nằm trên giường vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt mơ màng, gò má ửng hồng, mái tóc đen mềm mại xõa trên gối. Dáng vẻ nàng lười biếng, xinh đẹp như một đóa hoa mới nở. Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng khua khoắng nhẹ trong không trung, hình như muốn tìm gì đó, nhưng không bắt được, nàng liền tỏ vẻ hờn dỗi, rất đáng yêu.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận